Chương 21

Thấy Tô Bùi đang ngồi cà phê cùng với một người đàn ông, Nhan Hiểu Thư cười nói rằng cô không làm phiền anh nữa rồi rời đi.

Hạ Nhất Minh nhận ra cô trợ lý của Tô Bùi đã thay da đổi thịt rất nhiều, từ thái độ, biểu cảm cho đến ngôn ngữ cơ thể trong khi trò chuyện với Tô Bùi.

Nom người ta thân thiết làm cậu bồn chồn quá thể.

Tô Bùi cầm USB quay trở vào.

Hạ Nhất Minh hỏi, “Cô gái ở trong đoàn ‘Bí mật Dung Thành’ lần trước đấy hả anh? Anh kéo cô ta sang đoàn này à?”

Tô Bùi đáp, “Mới gặp một lần cậu cũng nhớ cơ à? Anh có kéo sang đâu, tình cờ thôi.”

Hạ Nhất Minh làu bàu, “Thế mà anh còn dám làm việc với cô ta.”

Tô Bùi cười, “Cô ấy có chí tiến thủ lắm.”

Hạ Nhất Minh lắc đầu, “Cô ta không đơn giản đâu. Anh phải cẩn thận đấy.”

Tô Bùi ngó thời gian, đã sắp đến giờ đón Bích Quy tan học.

“Chớ nghi ngờ vậy chứ, mọi người trong đoàn đều nghiêm túc làm việc cả. Anh không muốn khó khăn với cô ấy.”

Tô Bùi có tật xấu là lúc nào cũng dịu dàng với phái nữ, không phải kiểu “ra vẻ” vì động cơ riêng mà là dịu dàng chân thành thật sự. Phụ nữ không thể kháng cự được sự ôn hòa ấy. Mà kể cả đàn ông đôi khi cũng không.

“Ý em là anh đừng thân thiết với cô ta quá,” – Hạ Nhất Minh buộc phải nói trắng ra, “Vì anh đã bảo là muốn tận hưởng cuộc sống độc thân, vậy nên đừng có để bị cuốn hút bởi mấy cô gái trẻ đấy.”

Tô Bùi buồn cười, “Đời nào. Anh với cô ấy chỉ là đồng nghiệp thôi.” – rồi anh vội vàng tạm biệt Hạ Nhất Minh để đi đón Bích Quy.

*

Tô Bùi không quá bận lòng với “lời cảnh báo” của Hạ Nhất Minh và công việc thì vẫn diễn ra bình thường như cũ.

Sau một vài cuộc họp, tổ biên tập đã chỉnh sửa xong kịch bản cho ba tập đầu. Tuy trong quá trình quay phim không tránh khỏi vài điều chỉnh nho nhỏ, nhưng chí ít Tô Bùi vẫn rất hài lòng.

Tan họp hôm đó, Tiểu Nhan nán lại, cô vừa gấp máy tính vừa hỏi, “Sư phụ Tô, em có viết lách một chút trong thời gian nghỉ việc, anh có thể xem giúp em được không?”

Tô Bùi thích thú hỏi, “Tiểu thuyết hả?” – dạo trước, anh vẫn hay giúp các tác giả mới chỉnh sửa và trau chuốt lại tác phẩm, nhưng những năm gần đây do bận mải kiếm sống nên anh không còn thời gian và sức lực để làm nữa. Nếu Tiểu Nhan có ý chí, anh sẽ hết lòng giúp đỡ cô.

Tiểu Nhan đáp, “Dạ không phải tiểu thuyết, chỉ là tản văn thôi anh ạ.” – đặng cô đưa máy tính của mình cho Tô Bùi và mở một file để anh đọc.

Tô Bùi hơi thất vọng khi thấy thứ mà Tiểu Nhan viết không phải tiểu thuyết, thậm chí còn chẳng phải tản văn chính thống, nó giống mấy thể loại kể lể trải nghiệm ăn liền trên các blog mạng hơn.

Cô viết về những thăng trầm trong con đường sự nghiệp một vài ngôi sao nữ và con đường dẫn tới thành công của họ.

Bài viết không dài, Tô Bùi chỉ mất ít phút để đọc.

Anh không muốn đả kích Tiểu Nhan, nhưng câu chuyện mà cô viết thực sự hời hợt, kể cả là văn ăn liền thì vẫn kém hấp dẫn.

“Vì sao em lại viết thể loại này?” – Tô Bùi nhẹ nhàng hỏi.

Tiểu Nhan thẳng thắn, “Em muốn làm blogger.” – rồi cô nói tiếp, “Trước mắt là bắt đầu với blogger, nhưng sẽ không giới hạn ở blogger.”

Mặc dù Tô Bùi vẫn hy vọng được thấy cô thành công trên con đường biên kịch và tiểu thuyết, thế nhưng phải thừa nhận rằng, blogger hay KOL thực sự có sức hút với giới trẻ hiện nay hơn.

Tài khoản Weibo của Tiểu Nhan vốn đã có nhiều người theo dõi, thi thoảng cảm thán hay tản mạn ngắn thì rất được hưởng ứng, nhưng để nâng lên một tầng cao mới thì nào đâu phải chuyện dễ dàng.

Sau cùng thì Tô Bùi vẫn giúp cô chỉnh sửa lại vài chỗ, sau khi hoàn thiện thì câu chuyện mượt mà và cuốn hút hơn hẳn. Tiểu Nhan liên tục gật gù, “Đúng rồi ạ! Sao em không nghĩ ra nên viết như thế nhỉ!”

Tô Bùi nói, “Vì bài viết của em ngắn nhưng kể về nhiều người quá. Anh đề nghị em chỉ nên viết về một người trong một câu chuyện thôi, ngay cả khi em chỉ viết về một khía cạnh, một mặt của người đó, thì một khi em khai thác triệt để, hiệu quả vẫn tốt hơn rất nhiều so với việc em xây dựng quá nhiều nhân vật nhưng lại không hề có chiều sâu.”

Rồi anh rút ra một tờ giấy và hý hoáy liệt kê tên một vài đầu sách.

“Đây là tên vài cuốn sách, em tìm đọc tham khảo rồi từ từ rèn luyện và phát triển phong cách riêng của mình xem.”

Anh đưa danh sách cho Tiểu Nhan.

Cô lập tức cất đi cẩn thận rồi nhoẻn cười, “Đấy, anh cứ bảo không còn gì để dạy em. Nhưng hôm nay em học hỏi được nhiều lắm.”

Ánh mắt cô nhìn anh như chất chứa những cảm xúc không thể che giấu.

Tô Bùi loáng thoáng cảm nhận được.

Song anh vờ như không biết. Đặng anh không khỏi nghĩ bụng, Hạ Nhất Minh có phải thầy bói không mà đoán chuẩn thế nhỉ.

Anh không định làm rõ, cũng chẳng thể vạch trần. Nhỡ đâu là do anh bị ám thị bởi lời nói Hạ Nhất Minh thì sao? Biết đâu đó chỉ là cảm xúc của phái yếu, đến nhanh rồi trôi cũng nhanh, anh bận tâm làm gì cho nặng đầu chứ.

Ở nơi công sở, tốt hơn hết là cứ thận trọng vẫn hơn.

*

Mấy ngày tiếp theo, Tô Bùi vẫn bận rộn với guồng công việc như thường lệ, viết kịch bản, họp bàn, sửa kịch bản, sửa tiểu thuyết mới. Tiểu Nhan viết thêm hai bài viết mới cho anh xem, có tiến bộ hơn trước. Anh cũng đối xử với cô bình thường như trước.

*

Bước sang tháng ba, ngày kỷ niệm trường sắp đến, các nhóm hội sinh viên bắt đầu hoạt động sôi nổi hẳn lên.

Ngày nào cũng có người hỏi có nên về dự lễ kỷ niệm trường không? Có tụ tập không? Ai đi và ai không đi. Ngoài những cựu sinh viên công tác và định cư ở nước ngoài không có thời gian trở về, thì hầu hết những người sinh sống trong nước đều nói rằng họ sẽ có mặt.

Tô Bùi gia nhập vào hai nhóm hội, một là nhóm bạn cùng lớp, một là hội câu lạc bộ Kịch. Cả hai nhóm đều tổ chức tụ hội vào ngày kỉ niệm trường, ai cũng nói rằng lâu rồi không gặp nhau, có những người còn chưa gặp lại nhau gần mười năm trời, chả mấy khi mới có cơ hội này để tập hợp.

Đêm trước ngày kỷ niệm trường, Tô Bùi cặm cụi hoàn thành phần công việc cho hai ngày kế tiếp mãi đến gần hai giờ sáng mới lên giường. Nhưng có lẽ vì quá phấn khởi cho ngày hôm sau nên anh chập chờn trong cơn mơ dài, anh mơ về những năm tháng quá khứ, về nơi sân khấu câu lạc bộ Kịch với ánh đèn mù mờ, vở kịch sắp mở màn nhưng khán giả đến muộn… anh thất thần giữa sân khấu rộng lớn, bên dưới chỉ có mình Hạ Nhất Minh đang ngồi nhìn anh với ánh mắt dửng dưng lạnh lùng.

Chuông báo thức đột ngột réo rắt, Tô Bùi từ từ mở mắt.

Anh bần thần nằm trên giường cho đến khi cảm xúc trào dâng – đã mười năm kể từ sau khi tốt nghiệp, anh chưa trở lại thăm ngôi trường cũ, thật là hoài niệm xiết bao.

Tô Bùi bật dậy khỏi ổ chân, vọt vào nhà tắm, chỉnh trang tóc tai, mái tóc mới được cắt hai hôm trước, giờ sấy xong nom cũng ra dáng đáo để.

Tô Bùi ngắm nghía mình trong gương, ngoài mặt mày hơi nhợt nhạt chút xíu ra thì không khác mười năm trước là mấy.

*

Ngày tựu trường, đủ các loại hoạt động được tổ chức dày đặc, cựu sinh viên các khóa tề tựa về trường như để tìm về những ký ức tươi trẻ thuở nào, ngôi trường chật ních người là người.

Việc đầu tiên khi Hạ Nhất Minh trở lại mái trường xưa là tham gia vào buổi lễ quyên góp nho nhỏ của trường.

Ăn quả nhớ kẻ trồng cây cũng có một cái giá nhất định, dù sao với giá trị con người của cậu ta hiện giờ thì có muốn kẹt sỉ cũng không được. Hạ Nhất Minh lấy danh nghĩa cá nhân quyên góp một triệu cho thư viện trường, cũng chụp một vài bức ảnh làm kỷ niệm.

Sau buổi lễ quyên góp, Hạ Nhất Minh gửi cho Tô Bùi một tin nhắn, “Anh đã đến chưa?”

Tô Bùi nhắn lại, “Anh với Chí Thành đang ở hội trường đây.”

Hạ Nhất Minh lập tức đi tìm.

Sáng nay, hội trường tổ chức buổi mít-ting, ban giám đốc và giám hiệu nhà trường lên phát biểu, rồi thì đến đại diện tiêu biểu của các hội cựu sinh viên lên có đôi lời. Mặc dù Hạ Nhất Minh đã đủ thành công nhưng vẫn kém xíu xiu thâm niên so với các đàn anh khóa trước. Thế nên cậu ta ngồi dưới khán đài, yên tĩnh đóng vai một tấm gương tốt nghiệp ưu tú.

Tô Bùi ngồi ở phía sau, bên cạnh Diêu Chí Thành. Đến phần đại diện sinh viên lên phát biểu thì hầu như mọi người bên dưới bắt đầu lôi điện thoại ra chơi hoặc xì xầm trò chuyện.

Diêu Chí Thành nói, “Ông xem, ngồi ở vị trí chủ trì là người dạy dỗ chúng ta, được lên bục phát biểu là những thành phần kiệt xuất và ngồi ở hàng ghế đầu là hạng ưu tú, còn những người ngồi ở hàng ghế sau như chúng ta thì chỉ được coi là bình thường mà thôi.”

Tô Bùi cười.

Diêu Chí Thành tiếp tục, “Nhưng khi ra khỏi hội trường này, chúng ta lại nhỉnh hơn những người tốt nghiệp ở các trường khác. Đấy, cách biệt giữa con người chỉ có nhiêu đấy thôi.”

Kết thúc phần phát biểu thì rốt cuộc các tiết mục biểu diễn cũng được bắt đầu. Trường có nhiều sinh viên đa tài đa nghệ nên các tiết mục có chất lượng tương đối cao. Sau nửa ngày ngồi nghe các bài phát biểu lê thê thì cuối cùng ai nấy cũng được thả lỏng.

Buổi biểu diễn kết thúc là vào giữa trưa.

Hạ Nhất Minh tìm thấy Tô Bùi, cậu muốn đi ăn trưa cùng với anh và Diêu Chí Thành.

Nhưng Tô Bùi đã có hẹn khác, “Trưa nay anh có buổi liên hoan với lớp cũ. Tối câu lạc bộ Kịch mới giao lưu nên để tối đi ha.”

Hạ Nhất Minh chẳng thể bám theo Tô Bùi đến dự buổi liên hoan của lớp anh, nên cậu hẹn Tô Bùi đi tham quan trường vào buổi chiều rồi cùng nhau đi họp câu lạc bộ khi tối đến.

*

Buổi liên hoan lớp cũ của Tô Bùi được tổ chức trong một khách sạn hạng sang gần trường, thuê hẳn một hội trường to oạch. Thực ra anh không còn nhớ được tên của nhiều người, cánh chị em thì còn mang máng chứ đám đực rựa thì thay đổi thấy rõ.

Mọi người sôi nổi chuyện trò về đủ mọi chủ đề, mà câu chuyện được ưa thích nhất là về sự thành công của những người trong lớp, Tô Bùi được xướng tên không ít lần.

Có cô bạn học trêu đùa, “Tiếc là năm đó Tô Bùi chẳng thèm để ý đến tụi mình, mắt lúc nào cũng chỉ có cô nữ sinh trường nghệ thuật bên cạnh thôi.”

Diêu Chí Thành giải vây, “Lúc ấy bà lại chả đang cua lớp trưởng lớp mình, đừng tưởng tôi không biết nhá.”

Ai nấy cười ồ lên.

Và một số ít nhắc đến Hạ Nhất Minh nữa.

“Ngay từ hồi xưa tôi đã thấy Hạ Nhất Minh không phải người tầm thường rồi. Cậu ta chả giống mấy con mọt sách tẹo nào, năm ấy còn suýt bị đuổi học cơ mà, hình như là vì gia đình cậu ta gặp chuyện gì đó nên trường châm chước hay sao đấy, thế rồi vươn lên đến ngày hôm nay, quả là đâu có dễ gì…”

“Tô Bùi này, ông vẫn còn liên lạc với Hạ Nhất Minh chứ?” – một người khác hỏi.

Tô Bùi ậm ờ, “Không gặp nhau mấy.” – anh đoán được ý đồ của cậu ta.

“Tôi đang muốn nhảy sang công ty cậu ta, nếu ông gặp thì nói hộ tôi với nhá.” – rồi cậu ta tự giác cầm chén rượu lên mời anh.

Diêu Chí Thành thì thầm, “Tôi bảo rồi mà, dạo này nhiều người muốn vào công ty của Hạ Nhất Minh lắm…”

*

Sau bữa liên hoan, ấn tượng của Tô Bùi về những người bạn cũ dần sống dậy, có thể ngoại hình đã ít nhiều thay đổi, nhưng tính cách thì cơ bản vẫn thế. Dù cho những năm tháng đã trôi xa ấy chỉ quanh quẩn trong khuôn viên trường bé nhỏ, nhưng một khi nhớ về thì quá khứ vẫn là những xúc cảm khó diễn tả thành lời.

Diêu Chí Thành ra về sau khi kết thúc bữa trưa. Vốn dĩ anh cũng muốn tham gia đến tối lắm nhưng vì vợ đang bụng mang dạ chửa ở nhà nên anh muốn dành nhiều thời gian bên cô hơn.

Trước lúc ra về, Diêu Chí Thành còn hồ hởi khoe với Tô Bùi rằng bây giờ anh ta chỉ háo hức đón chờ sự chào đời của bảo bối nhà mình thôi.

*

Tiễn Diêu Chí Thành đi rồi, Tô Bùi quay trở lại trường. Anh lững thững một mình dạo bước quanh khuôn viên trường.

Lượng người ở lại trường đã vơi đi trông thấy, đa số đã ra về sau buổi lễ ban sáng. Tô Bùi đi dọc trên con đường dẫn đến thư viện, vòng qua nó rồi lại chậm rãi bước về hội trường nhỏ, nơi mà câu lạc bộ Kịch từng hoạt động trước kia. Anh muốn xem hiện tại nó còn ở đó hay không.

Khi đi tới phía sau tòa nhà, anh thấy có người đi về phía mình, là Hạ Nhất Minh.

Tô Bùi mỉm cười.

Hạ Nhất Minh cũng thế, cậu bước tới trước mặt anh, “Anh cũng đến đây à?”

Họ cùng bước vào tòa nhà, nhưng cánh cửa hội trường bị khóa, cả hai chỉ có thể dòm vào từ một góc cửa sổ kính cũ kĩ hoen ố, Hạ Nhất Minh nói, “Bị khóa rồi anh ạ, chắc là hội trường này không còn được sử dụng mấy nữa.”

Hai người tìm lại căn phòng được dùng để tập luyện năm xưa. Lần này cánh cửa không bị khóa nên dễ dàng đẩy mở dưới sức lực của hai người. Dường như căn phòng không được dọn dẹp trong một thời gian dài, chính giữa trống không chỉ với vài ba băng ghế cũ, bục sân khấu tự dàn dựng năm nào cũng giăng đầy bụi bặm.

Hạ Nhất Minh cởϊ áσ trải lên, hai người họ ngồi xuống.

Tô Bùi nhìn quanh rồi cảm thán, “Trước kia anh vẫn thấp thoáng nhớ rằng nơi này rất nhỏ, nhưng quay trở về đây hôm nay mới thấy nó rộng lớn quá.”

Hạ Nhất Minh nói rằng, “Anh từng cảm thấy nó nhỏ bé là bởi vì lúc nào nó cũng chứa đầy người, còn hôm nay chỉ có hai ta thôi.”

Tô Bùi bật cười, “Ừ phải ha, nhưng cảm giác này cũng đâu tệ.”

Đột nhiên Hạ Nhất Minh cảm thấy sâu bên trong mình đang nóng phừng, như thể máu cậu bắt đầu sôi sục. Cậu nhớ như in năm ấy, cũng trong căn phòng này, cậu có thể thỏa thuê ngồi ngắm nhìn Tô Bùi trên sân khấu mà chẳng cần kiêng dè bất cứ điều gì.

Tô Bùi chỉ vào một góc phòng, “Lần đầu tiên anh thấy cậu là khi cậu ngồi ở đằng kia, anh vẫn nhớ là…” – rồi anh ngoái đầu nhìn về sân khấu phía sau, “Khi đó anh đứng trên kia đọc thoại, cậu bước vào, ngồi đúng góc đó, quan sát bọn anh như ban giám hiệu đi thị sát. Đó là lần đầu tiên ta gặp nhau, đúng không nhỉ?”

Hạ Nhất Minh im lặng một lúc rồi mới đáp, “Không phải.”

Tô Bùi tròn mắt, “Không đời nào!” – anh khá chắc chắn rằng mình đã nhớ đúng mà.

“Lần đầu chúng ta gặp nhau là vào ba ngày trước đấy, khi anh đang phát tờ rơi trong trường ấy.”

Tô Bùi cố hồi tưởng lại, nhưng số lần anh phát tờ rơi nhiều lắm, anh không nhớ nổi mình đã gặp Hạ Nhất Minh vào lúc nào.

“Anh không nhớ… Sao cậu không nói cho anh biết?” – anh có chút tiếc nuối.

Hạ Nhất Minh đáp, “Là lần anh mặc đồ con gái ấy.”

Tô Bùi bụm mặt, “Trời ơi!” – anh không ngờ nổi. Năm ấy, vì vé của vở kịch mới ế ẩm quá nên Tô Bùi mới nảy ra ý tưởng đóng giả nữ sinh để đi câu khách. Anh chỉ nhớ láng máng là kết quả lúc ấy khá tốt, vé cũng bán đắt cho tôm tươi.

Mà mãi mười năm sau, anh mới hay biết thì ra thành quả lớn nhất lại chính là lôi kéo được Hạ Nhất Minh vào câu lạc bộ!

“Hãy tha cho anh nhé!” – Tô Bùi phì cười, “Cậu nhịn hơn chục năm mới quẳng cho anh quả bí mật khủng khϊếp ấy! Thật đúng là phong cách của cậu đấy, không trật đi đâu được!”

Hạ Nhất Minh nhìn anh cười khúc khích, cậu biết anh chỉ đang cười vì cho rằng đó là kỷ niệm dở khóc dở cười giữa hai người bạn thân.

Cậu hỏi, “Mười năm lâu lắm ư? Em thấy nó chỉ thoảng qua như một chớp mắt thôi.”

Tô Bùi vừa cười vừa ho, “Ừ thì đúng, mười năm nhanh lắm. Nhưng chí ít thì cậu không nín nhịn cả đời mới cho anh hay.”

Hạ Nhất Minh nghĩ, có lẽ cậu thực sự nên kìm nén cả đời.

Khi còn học đại học, cậu từng cố gắng làm quen vài cô bạn để kiếm tìm cảm giác như những chàng trai bình thường khác, cậu mờ mịt không hiểu tình trạng của mình, chỉ có thể ở bên Tô Bùi như một người bạn thân thiết. Thế rồi những hoang mang chớm nở thanh xuân chưa được tỏ tường thì Tô Bùi đã kết hôn với Thẩm Lam và có con ngay sau đó. Cậu biết mình không thể phá hủy hạnh phúc gia đình Tô Bùi dù sự thật là cậu không thể ưa nổi Thẩm Lam, nhưng Tô Bùi và đứa trẻ không có lỗi, cậu vẫn chỉ có thể đứng bên anh với vai trò bạn bè mà thôi.

Cho tới khi Tô Bùi và Thẩm Lam chia tay. Cậu và anh lại độc thân, như thể cuối cùng thì cơ hội của cậu cũng đã đến.

Nhưng cậu lại nhận ra, mình không thể động đậy nổi. Cậu đã chờ đợi quá lâu, lâu đến nỗi như đã trơ ra, hóa đá, bất động.

Sau khi ly hôn, Tô Bùi sứt đầu mẻ trán mất một thời gian dài, cậu không muốn anh lao lực trong các đoàn phim hạng ba xoàng xĩnh, thế là họ cãi cọ, tranh chấp rồi tan đàn xẻ nghé. Cả năm trời từ sau cuộc cãi vã đó, cậu không gặp lại Tô Bùi. Thậm chí cậu đã từng có suy nghĩ rằng mình nên buông bỏ thôi, bứt ra thôi, chấm dứt tình cảnh đáng thương lấy tình bạn để vớt vát này đi thôi.

Tô Bùi không thích đàn ông, tỷ lệ để anh chấp nhận một người bạn nhỏ bé nhường nào?

Biết đâu sau khi biết được chân tướng, anh còn cảm thấy cậu luôn lừa dối anh, từ đó thờ ơ, lạnh lùng với cậu. Nhưng, thậm chí đó còn chưa phải trường hợp tồi tệ nhất. Kết quả tồi tệ nhất là Tô Bùi sẽ nhìn cậu với ánh mắt thương cảm và nói rằng, “Anh không thể tiến xa hơn trong mối quan hệ này. Nhưng anh hiểu, chúng ta vẫn có thể tiếp tục là bạn.” – như thế thì còn khủng khϊếp hơn cả cái chết.

Trong suốt một năm xa cách ấy, Hạ Nhất Minh không ngừng tự nhủ với bản thân, đừng nghĩ về anh ấy nữa, dừng lại đi, đừng quyến luyến, đừng gặp lại nữa thì rồi mọi chuyện sẽ trôi đi và dẫn chìm vào quên lãng.

Thế nhưng vừa hay tin Tô Bùi bị áp bức trong đoàn phim qua lời Diêu Chí Thành thì cậu lại không thể dằn nổi lòng mà mò đến tận đoàn phim để được trông thấy anh.

Vậy nên, hiện giờ cậu mới bị mắc cứng ở vị trí lưỡng nan này, dứt không được, tiến chẳng xong.

Dù Thẩm Lam là một kẻ mất trí nhưng chí ít cô ta vẫn đúng một điều, cậu là một kẻ nhát cáy, chỉ biết huyễn tưởng về tình cảm trên tinh thần. Bởi cậu sợ rằng một khi mình hành động thì phản ứng của Tô Bùi sẽ khiến mối quan hệ của họ trở nên biến chất và thậm chí là tan vỡ.

Tô Bùi đang ngồi ngay cạnh bên và cậu có thể ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng trên cơ thể anh, mùi thơm của gỗ sau mưa. Nhưng cậu vẫn chẳng thể đưa tay ra nắm lấy tay anh.

Cậu càng yêu Tô Bùi bao nhiêu thì cũng càng căm ghét bản thân bấy nhiêu.

Tô Bùi nhận ra sự im lặng của Hạ Nhất Minh, anh cười hỏi, “Sao thế? Đang nhớ ra chuyện gì à?”

Hạ Nhất Minh nhìn anh, ánh mắt họ chạm nhau.

Không gian yên ắng bị phá vỡ bởi tiếng chân lộn xộn bên ngoài cửa, rồi cánh cửa bị bật mở ngay sau đó, một nhóm thanh niên ùa vào.

“Vào coi cái xem có giống trước kia không nào!”

Tô Bùi và Hạ Nhất Minh cùng giật mình choàng tỉnh, cả hội nhảy vọt xuống khỏi sân khấu như những gã trộm, Hạ Nhất Minh cầm áo và quay người đi để phủi bụi.

Người bước vào đầu tiên trông thấy hai người, anh ta chủ động giới thiệu, “Tôi là Chu Trạch khóa XX, trước kia từng hoạt động trong câu lạc bộ Kịch.”

Tô Bùi cười đáp, “Vậy anh hơn cậu mấy khóa, cũng là thành viên câu lạc bộ.”

Chu Trạch nhìn anh rồi đột nhiên thốt lên, “Anh là… sư phụ Tô? Phải không ạ?”

Chu Trạch hồ hởi giới thiệu anh ta đang làm đạo diễn, nghe danh tiếng Tô Bùi là đàn anh trong câu lạc bộ Kịch và cũng biết Tô Bùi là một biên kịch gia, cả hai đều xuất thân từ câu lạc bộ và giờ còn là người trong ngành, sau này có cơ hội nhất định phải hợp tác.

Đàn em trong câu lạc bộ cũng nhao nhao, “Ra đây là tiền bối Tô Bùi đấy ạ, cuối cùng thì tụi em cũng được diện kiến đàn anh rồi ạ.”

Mấy năm sau khi Tô Bùi tốt nghiệp, câu lạc bộ Kịch vẫn diễn lại những vở kịch mà anh biên soạn.

Tất nhiên họ cũng nhận ra Hạ Nhất Minh, sau khi chào hỏi hết một lượt, hai người mới thoát ra khỏi đám đàn em quá ư nhiệt tình.

Cả hai thong dong tản bộ trong trường.

Tô Bùi nhận ra tâm trạng của Hạ Nhất Minh không vui.

Có lẽ là vì sự yên tĩnh riêng tư vừa rồi bị gián đoạn bởi nhóm đàn em ồn ào.

Tô Bùi nói, “Lạ thật đấy, anh cứ ngỡ mình đã quên nhiều thứ lắm, nhưng khi quay trở lại và dạo bước trong đây thì cảm giác như mọi chuyện trở nên rõ ràng hơn… nếu mai này Bích Quy có thể theo học ở đây thì tốt biết mấy.”

Hạ Nhất Minh nói, “Đừng nghĩ xa xôi quá, cũng đừng tạo áp lực cho mình anh à.”

Tô Bùi cười, “Giờ nghĩ lại vẫn thấy khó tin lắm. Nhớ hồi mới nhập trường, anh vẫn thường cảm thấy bố mẹ anh vất vả cố gắng cho anh vào trường danh tiếng, lúc đó chỉ mong sau này dư giả một chút để cuộc sống thoải mái hơn, còn con cái thì đời cua cua máy, đời cáy cáy đào. Nhưng từ khi có Bích Quy rồi anh mới nhận ra mình cũng có tâm trạng y như bố mẹ mình năm xưa, không thể không cố gắng vì tương lai lũ trẻ được.” – rồi anh thở than, “Sức mạnh của di truyền mạnh mẽ thật đấy…”

Hạ Nhất Minh nói, “Vâng, sức mạnh của di truyền thật mãnh liệt.”

Anh biết cậu lại nghĩ ngợi chuyện bố mẹ mình, bèn hỏi, “Mẹ cậu vẫn khỏe chứ?”

Hạ Nhất Minh gật đầu, “Mẹ em vẫn thế, giờ bà khuây khỏa đi nhiều rồi, không có bố em, bà càng sống thoải mái.”

Bố Hạ Nhất Minh là người nghiêm khắc và hay gắt gỏng, từ nhỏ cậu đã bị “cho vào khuôn khổ”, càng nổi loạn bao nhiêu thì càng “thiết quân luật” bấy nhiêu, đương nhiên “thiết quân luật” ấy chính là những trận đòn đau.

Ngay cả khi thi đại học, cậu cũng chẳng ngờ với thành tích trung bình, cắm đầu cắm cổ luyện thi mấy tháng cuối cấp lại giúp cậu đỗ vào trường danh tiếng. Đến khi có điểm thi, cậu mới ngỡ đó là những giây phút “xuất thần” của đời mình.

Mang vinh quang về cho gia đình, bố cậu cũng nhờ thế nở mày nở mặt. Kể từ đó, thái độ của ông thay đổi hẳn, không còn những trận đòn roi, thậm chí còn biến thành sự chiều chuộng lãng nhách. Cậu cảm thấy trống rỗng, thì ra chỉ cần có thành tích tốt là tình cảm của bố sẽ hướng về mình dễ dàng như vậy.

Nhập học rồi, cảm giác lạc lõng ấy vẫn trĩu lòng. Cậu không phải loại người phấn đấu vì học hành, mà chỉ tình cờ lạc bước vào thế giới ấy thôi, nên chẳng tài nào quen nổi với đám mọt sách và bọn bè phái – những tầng lớp tinh anh mai này.

Cho đến khi gặp Tô Bùi.

Là anh kéo cậu vào câu lạc bộ Kịch, nơi xoa dịu tâm hồn bức bối của mình. Nhờ thế cậu quen biết nhiều bạn bè hơn – những người được Tô Bùi lôi kéo đến, và cậu sàng lọc họ bằng con mắt sắc bén của mình.

Kể cả sau khi bố cậu tự sát, vẫn là Tô Bùi đồng hành và cùng cậu trải qua quãng thời gian tự ti ấy.

Bây giờ, thỉnh thoảng Hạ Nhất Minh vẫn tự hỏi liệu có phải mình cũng cứng đầu giống bố hay không? Có phải cậu cũng được thừa hưởng tính đa nghi từ bố hay không? Và dù hiện giờ đã trở thành một người thành đạt đi chăng nữa thì sự căm ghét bản thân ấy có khắc sâu vào gen của mình hay không?

May là Tô Bùi vẫn ở đây.

*

Hoàng hôn dần buông xuống, họ chuẩn bị rời khỏi khuôn viên trường để đến nơi các thành viên câu lạc bộ tụ hội vào buổi tối.

Khi đi qua sân thể dục, một nhóm sinh viên đi ngang qua họ với kiểu ăn mặc lòe loẹt theo phong cách những năm 90, không biết là đi khiêu vũ hay đi biểu diễn. Nữ đội tóc giả xù mì, mặc áo độn vai, nam thì mặc quần ống loe và vác theo chiếc đài cỡ lớn. Nhóm người nói cười rôm rả.

Tô Bùi thấy hai cậu trai thoải mái nắm tay nhau, anh dợm nghĩ, sinh viên thời nay dũng cảm thật.

Có cả hai cô bé choàng vai nhau.

Hạ Nhất Minh đã nhận ra đó là câu lạc bộ gì. Cậu mím chặt môi.

Một cô bé nhỏ nhắn xinh xắn đi cuối hàng, tay bê một túi to chất đầy đồ, cô tiện tay đưa cho Tô Bùi một bông hồng và một miếng sticker cầu vồng. Tô Bùi mỉm cười cảm ơn.

Cô bé tự hào khoe về trang phục của mình với Tô Bùi, “Sư huynh ơi, nom quần áo của tụi em có khiến anh hoài niệm không? Hi hi!”

Khi nhóm người đi qua, Tô Bùi mời bật cười hỏi Hạ Nhất Minh, “Trông anh già thế cơ à? Anh cũng dậy thì vào thế kỷ 21 mà! Cô nhóc đó quá đáng thật đấy!”

Hạ Nhất Minh cầm miếng sticker cầu vồng trên tay anh, ném vào thùng rác bên đường, “Đừng để người ta hiểu lầm anh.”

Tô Bùi nhìn thùng rác rồi cứ tự dưng lẩm bẩm, “Sao chỉ cho anh mà không cho cậu nhỉ? Vì trông cậu giống trai thẳng còn anh thì gay lắm à?”

Hạ Nhất Minh banh mặt bảo, “Không phải, bởi vì trông anh dễ bắt chuyện đấy.”

Tô Bùi cười ha ha.

Gió đêm hây hây nhẹ nhàng đưa tâm trạng của Tô Bùi thêm thẹ bẫng. Tiếng í ới của đám sinh viên cứ thế trôi xa hệt như đã xảy ra hàng ngàn đêm trong quá khứ. Những người bạn đến rồi đi, dù anh hay Hạ Nhất Minh đã trải qua bao nhiêu biến cố, thì có thể cùng nhau sóng bước trải qua khoảnh khắc này cũng đủ để xoa dịu đi những bão táp của cuộc đời.

*

Câu lạc bộ chọn địa điểm gặp mặt ở nguyên tầng hai của một quán bar.

Lúc Tô Bùi và Hạ Nhất Minh đến thì đã có khá nhiều người tề tựa, mọi người reo hò, “Tô Bùi! Tô Bùi! Cuối cùng cậu cũng đến!”

Bữa tiệc của câu lạc bộ sôi nổi hơn cả buổi họp lớp, bởi ai cũng hào hứng tụ họp với nhau. Ngoài Tô Bùi ra thì còn một số người khác cũng hoạt động trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình.

Đương nhiên, Hạ Nhất Minh cũng không thoát khỏi số phận bị cả nhóm trêu chọc, kêu giờ cậu ta đã là đại gia rồi.

Cả nhóm xúm xít chúc nhau một lượt rượu.

Tô Bùi đã không uống tí nào vào buổi trưa, giờ bị không khí vui vẻ hấp dẫn cũng thòm thèm lắm, nên anh gọi riêng một cốc bia.

Thành viên câu lạc bộ Kịch vốn đã xinh xắn điển trai hơn mặt bằng chung, mấy cô bạn nở nang hấp dẫn hơn hẳn trước kia, dưới sự kí©h thí©ɧ của men say và ánh đèn sôi động, hormone bay loạn xì ngầu, cả hội trường nóng rực.

Thậm chí có cô nàng còn đá lông nheo với Tô Bùi ám chỉ anh muốn đến khách sạn để “xả hơi” với cô sau bữa tiệc hay không, làm Tô Bùi mém phun cả cốc bia – “Thế chồng thì vứt đi đâu hở người ơi?”

Cô nàng từng đóng một loạt vai chính hồi ở câu lạc bộ hùng hồn nói, “Hôn nhân của tụi này đã chết, nếu không vì lũ trẻ… thì tôi đã ly hôn từ đời nào rồi. Tôi còn ghen tị với ông đấy.”

“Vậy thì đợi khi nào bà ly hôn cái đã.”

Cô lại khều khều bả vai anh, “Đừng có bảo tôi là trước giờ ông chưa từng tòm tem sau lưng vợ đấy nhá, tôi đếch tin đâu.”

Tô Bùi thề, “Tôi chưa bao giờ.” – câu trả lời kéo theo bao sự ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ của mọi người.

Hạ Nhất Minh ngồi yên bên cạnh, vừa uống rượu vừa nghĩ, mấy người ở đây có ai là hiểu Tô Bùi.

Vì lời thú nhận của Tô Bùi mà mọi người nổi hứng chơi trò “nói thật”. Đương nhiên sự thật có thể không phải là sự thật, nhưng chủ yếu là để pha trò và hâm nóng không khí.

Chơi xong được một hiệp cũng là lúc mấy người đến muộn lục tục xuất hiện.

“Ủa chơi mà chẳng chờ đợi nhau gì vậy!” – có người gào lên.

Mọi người hùa theo, “Bớt bớt cái mồm đi và ngồi vào đây nhanh nào!”

Hạ Nhất Minh cau mày khi nhận ra người đến muộn là Chương Mông, Tô Bùi ngó ra nhìn cậu, cả hai đều không thích hắn ta.

Kỳ thực, ban đầu mối quan hệ của Tô Bùi với Chương Mông không tệ lắm.

Hồi đó, anh và Chương Mông cùng là biên kịch cho câu lạc bộ, Chương Mông cũng viết tiểu thuyết nên hai người thường xuyên trao đổi kinh nghiệm. Song Tô Bùi thành công hơn, vừa ra trường đã xuất bản được tiểu thuyết. Không biết có phải vì thế khiến Chương Mông tự ái hay không, mà khi anh ngỏ lời giúp hắn ta hiệu đính và giới hiệu một vài biên tập viên thì Chương Mông đay nghiến rằng anh cố tình châm biếm, dè bủi hắn, thậm chí hắn còn rêu rao với lớp rằng tiểu thuyết của anh chẳng ra sao và được xuất bản chỉ nhờ may mắn.

Từ đó Tô Bùi cắt đứt liên lạc với Chương Mông.

Nhưng mấy năm trở lại đây, khi sự nghiệp của Tô Bùi không được suôn sẻ thì tiểu thuyết của Chương Mông được chuyển thể thành phim truyền hình, rating không tệ lắm. Chương Mông được giới trẻ hâm mộ và rất nổi tiếng trên weibo.

Tô Bùi không ngờ có ngày mình sẽ gặp lại Chương Mông, đã nhiều năm rồi anh không liên hệ với anh ta.

“Anh không ngờ Chương Mông cũng đến.” – Tô Bùi thì thầm với Hạ Nhất Minh.

“Kệ xác hắn ta. Anh cứ coi hắn như đống phân ấy.”

Hạ Nhất Minh không thích Chương Mông còn vì một nguyên do khác.

Hiện tại, Chương Mông đã công khai mình là gay, song hồi còn là sinh viên thì chưa, nên lúc ấy Hạ Nhất Minh không biết. Cậu chỉ thấy hắn ta và Tô Bùi thân thiết nên thái độ của cậu cũng bình thường.

Sau đó Hạ Nhất Minh dần cảm thấy ở Chương Mông có gì đó không ổn. Hắn ta khác với lũ con trai khác, mỗi lần tán gẫu là hắn ta cố ý sáp lại gần, thi thoảng vô tình động chạm vào người cậu, đôi đi còn thân mật tặng này tặng kia.

Cho đến một hôm, Chương Mông giở thói tán tỉnh lả lơi thì cuối cùng Hạ Nhất Minh cũng không chịu nổi, vừa hất hắn ra vừa hăm dọa, “Anh còn dám nói chuyện với tôi kiểu đấy thì đừng có trách!”

Chương Mông đờ người ra rồi bỏ chạy mất. Từ đó không dám bén mảng đến gần Hạ Nhất Minh nữa.

Đã bao năm trôi qua nhưng có vẻ Chương Mông vẫn ghi nhớ lời hăm dọa năm đó, hắn ta ngồi rất xa, không dám lại gần cậu.

Mọi người tiếp tục trò chơi và uống rượu.

Đến lượt Chương Mông đưa ra câu hỏi, hắn ta ngẫm nghĩ một chốc rồi nói, “Nếu phải chọn ‘qua đêm’ với một người ở đây…”

Ánh mắt mọi người đảo tía lia, ai cũng cố nhịn cười.

Chương Mông nói tiếp, “Nhưng phải là người cùng giới, thì sẽ chọn ai!”

Tô Bùi phì cười, anh vô thức nhìn sang Hạ Nhất Minh, và không biết có phải ảo giác không khi dường như anh thấy cậu ta cũng liếc nhìn mình.

Đám trai gái xung quanh la ó ầm ĩ, “Eo ơi! Câu hỏi kiểu quái gì vậy! Đừng có giỡn như vậy nha!!”

Chương Mông đầu hàng, “Rồi rồi rồi, vậy hỏi kiểu khác. Nếu phải chọn một người đồng giới làm người yêu, không hẹn trước, thì sẽ chọn ai. Câu này vẫn hợp lệ nhá!”

Rồi hắn ta xoay chai rượu, Hạ Nhất Minh nhìn chằm chằm vào nó, chai rượu xoay tít rồi chậm dần, cuối cùng từ từ lướt qua cậu và chỉ vào người bên cạnh.

Hạ Nhất Minh vẫn giữ khuôn mặt lạnh tanh mà lòng bàn tay thì đã túa đầy mồ hôi hột.

Cậu kia bị mọi người ầm ĩ giục trả lời, sau một hồi đắn đo suy nghĩ đủ đường mới nói, “Hưm, thế thì tôi chọn giám đốc Hạ, giàu có giỏi giang, chả đi đâu mà thiệt. Hoặc là Tô Bùi, vừa đẹp giai vừa dịu dàng, chấp nhận được.”

Mọi người cười ngật nghẽo, Chương Mông thì vừa cười vừa chửi, “Tôi bảo ông chọn một người mà ông chọn hẳn hai. Tham nó vừa thôi!”

Tô Bùi cũng cười với Hạ Nhất Minh và ghẹo cậu, “Vậy chúng ta là tình địch rồi đấy!”

Hạ Nhất Minh cười, nhấp một ngụm rượu.

Cả đám vui chơi phá phách mấy tiếng liền, cuối cùng Tô Bùi cũng mệt rũ, sắp gục xuống bàn đến nơi.

Bữa tiệc tàn vào tối muộn, nhưng lại là thời điểm mà quán bar sôi động nhất. Song, tất cả đều không còn là những thanh thiếu niên của mười năm trước, không còn dai sức để thâu đêm suốt sáng ở các quán bar xập xình. Thế là cả đám trả phòng rồi rời khỏi quán.

Mọi người hàn huyên thêm đôi ba câu bên lề đường chờ taxi đến đón.

Hạ Nhất Minh bảo Tô Bùi đi cùng, cậu có tài xế đến đón. Tô Bùi đã gần như mệt lả, đầu óc xoay tít tù mù, tối nay vì ham vui nên anh có uống trộm thêm cả rượu, giờ chỉ muốn mau chóng về nhà đặt lưng ngủ luôn thôi.

Hạ Nhất Minh đang nhìn điện thoại thì Chương Mông áp tới, hắn ta uống nhiều nên đã say ngà ngật, hắn áp vào người cậu, gần như tỳ cằm lên vai cậu.

“Giám đốc Hạ… sao em cứ không chịu nhận chứ…” – Chương Mông lầm bầm.

Hạ Nhất Minh khó chịu nghiêng người tránh ra, “Nhận cái gì?”

Chương Mông vẫn mềm oặt không xương tựa hết vào người cậu, “Thừa nhận chúng ta là cùng một loại người ấy… ngay từ hồi đó anh đã nhận ra rồi. Sau bao nhiêu năm, anh vẫn cảm thấy thế. Sao em không chịu thừa nhận, anh có gì không tốt chứ?”

Hạ Nhất Minh đứng sững như trời trồng, cậu liếc nhìn Tô Bùi cách đó không xa. Tô Bùi đang tựa vào đèn đường, chả biết trời trăng.

“Em rất hợp khẩu vị của anh…” – Chương Mông càng nói càng quá đà, “Dáng vóc, vòng eo, đẹp lắm ấy…”

Trên trán Hạ Nhất Minh đã nổi rõ từng lằn gân xanh sẫm, “Tao đã nhắc mày rồi, đừng có lại gần tao.”

Chương Mông vặn hỏi, “Anh không được, thế Tô Bùi thì được à?” – vừa nói tay hắn vừa rờ rẫm lên eo hòng sàm sỡ cậu.

Hạ Nhất Minh giật ngược hắn ra rồi nện một cú đấm lên mặt hắn!

Chương Mông hét lên, hắn ta loạng choạng mấy bước, đầu lại chúi vào l*иg ngực cậu như thể quyết ăn thua.

Hạ Nhất Minh không nói không rằng, cậu lại quăng ngã hắn và đấm thêm mấy cú nữa.

Mọi người ré lên, cửa quán bar nhốn nháo, nhiều người lạ dừng lại hóng xem, thành viên câu lạc bộ vội vàng chạy ra ngăn cản, phải mấy người mới giữ được Hạ Nhất Minh.

Tô Bùi đang thất thần cũng hốt hoảng vì tiếng huyên náo. Anh ngoái đầu ra, vừa trông thấy Hạ Nhất Minh đang đứng với máu me loang lổ trên ngực thì phản ứng đầu tiên của anh là cậu bị đâm.

Tô Bùi loạng choạng chạy đến chỗ cậu, trái tim như muốn nổ tung.

“Hạ Nhất Minh!”

Hạ Nhất Minh nắm cánh tay anh rồi bình tĩnh trấn an, “Không sao, không phải máu của em.”

Tô Bùi thở phào nhẹ nhõm, bấy giờ anh mới quay ra nhìn Chương Mông đang nằm liệt trên mặt đầu, mặt mũi be bét máu, nằm co quắp không nhúc nhích như đã chết.

Màu sắc của máu bắt đầu vặn vẹo, biến hóa thành một vũng loang lổ sặc sỡ, đầu óc anh choáng váng dữ dội hơn như muốn bóp nghẹt cả hơi thở, Tô Bùi không còn giữ nổi thăng bằng, anh dần khụy xuống.

“Tô Bùi, anh làm sao vậy? Buồn nôn à?” – giọng nói chất chứa lo lắng của Hạ Nhất Minh càng lúc càng xa xôi.

Tô Bùi gần như quỳ sụp xuống, Hạ Nhất Minh vội đỡ anh.

Tô Bùi biết mình lên cơn đau tim, nhưng anh vẫn cố hỏi, “Cậu… đánh chết hắn à…”

Hạ Nhất Minh sốt ruột, “Không! Hắn ta chỉ bị chảy máu mũi thôi! Anh bị làm sao vậy?”

Tô Bùi run rẩy dữ dội hơn, anh thều thào, “Anh không mang… thuốc”

Hạ Nhất Minh như muốn phát điên, “Thuốc gì? Thuốc dạ dày hả?” – vừa trấn an Tô Bùi, cậu vừa kêu người gần đó gọi xe cứu thương.

Tô Bùi đã không thể nói gì nữa, anh lịm đi.