Chương 16: Tề Nguyên Cầu Cứu Cẩm Ly Nữ Đế

Một canh giờ sau, Tề Nguyên thở hồng hộc.

Xác nhận phía sau không có ai, hắn nằm trong một góc trong sơn cốc.

"Đây không phải là chơi trò chơi, đây là chạy giữ mệnh!"

Chỉ gϊếŧ hơn mười đầu Y Quan Yêu quái ở nơi hẻo lánh, kết quả, hàng trăm hàng ngàn Y Quan Yêu quái trực tiếp bao vây vào đây.

Hắn vẫn chạy trốn, mất sức chín trâu hai hổ, mới rốt cục thoát ra.

Tề Nguyên ngồi dậy, trên mặt mang theo thần sắc nghi hoặc: " Y Quan Yêu quái còn lại là phát hiện ta như thế nào?"

Hắn rất nghi hoặc.

"Chẳng lẽ, tất cả Y Quan Yêu quái, cùng chung giác quan?"

Tề Nguyên nghĩ tới Trùng Tộc từng thấy trong Anime.

Thiết lập trong một số bộ Anime là toàn bộ Trùng Tộc do mẫu thể khống chế, cũng dùng chính là một hệ cảm quan.

"Nếu là như vậy, thật phiền toái!"

Như vậy, kế hoạch tác chiến chia để diệt của Tề Nguyên sẽ mất hiệu lực.

Hắn rất khổ não.

Địa đồ trò chơi này khó hơn so với tưởng tượng của hắn.

"Hay là, xin Cẩm Ly hỗ trợ một chút?"

Nói không chừng, nàng có nghiên cứu chiến thuật đánh quái gì đó.”

Tề Nguyên nghĩ, liền gửi đi một chút tin tức: "Y quan yêu vật trong Y quan cấm địa thật sự là nhiều lắm."

"Ta hôm nay nhìn thấy một mảnh rừng cây, toàn bộ được treo yếm, cảnh tượng đó chậc chậc, cực kỳ rung động, nếu là dùng điện thoại chụp lại, đăng lên mạng, nhất định có thể phát hỏa!"

"Ta hôm nay săn gϊếŧ Y quan yêu quái, phát hiện một ít vấn đề."

Tề Nguyên đem vấn đề mình gặp phải kể lại một lần truyền ra ngoài.

"Ngươi bên này có chiến lược tiến đánh gì hay không, gửi cho ta, ta tham khảo một chút, vạn phần cảm tạ!"



"Thừa tướng, bệ hạ hồi cung." Một nam tử mặc trường bào cung kính nói. "Người chúng ta phái đi, không còn."

Tư Mã Đình đang đánh cờ, nghe vậy, hắn nở nụ cười, không để ý tới nam tử mặc trường bào, mà là nói với văn quan đang đánh cờ cùng hắn: "Bá Trường, ngươi chắc chắn đặt ở chỗ này, ăn một con cờ của ta?"

"Quân cờ của ta, nối thành một mảnh, khắp nơi đều có điểm mắt(1), đại cục đã định, đây đã là tử kỳ của ngươi rồi."

(1) Thuật ngữ cờ vây: Một nhóm quân cờ có hai hoặc nhiều điểm mắt được gọi là sống và được tính điểm, ai có nhiều điểm hơn thì thắng.

Văn quan nghe vậy, khen tặng nói đùa: "Hạ quan kỳ lực kém xa Thừa tướng, đại thế đã mất, có thể ăn một quân thì ăn một quân."

Tư Mã Đình nghe vậy, cũng cười ha ha.

Cẩm Ly nữ đế bây giờ, giống như quân đen trên bàn cờ, không có bất kỳ đường sống nào.

Ngoan cố chống cự, tử vong, chỉ là vấn đề thời gian.

Mà vị quan văn kia thì thừa cơ nói: "Sáu ngày sau, Tần lão phu nhân bại trận, chúng ta sẽ cùng nhau tấn công, đến lúc đó, Nam Càn chính là thiên hạ của Thừa tướng."

Quyền tướng Tư Mã Đình nghe vậy, nụ cười trong mắt càng sâu.

Mặc dù nói, hiện tại Nam Càn quốc cũng là thiên hạ của hắn, nhưng làm sao có thể so được với danh chính ngôn thuận?



Tâm trạng của Cẩm Ly rất tốt.



Nàng vừa mới gặp Tần di, đem gốc hoàng dược Cửu Hoa Ỷ La tặng cho Tần di.

Có gốc hoàng dược này, thương thế của Tần di, sẽ không thành vấn đề gì.

Hơn nữa, Tần di thậm chí có khả năng bước vào Hoàng giả chi cảnh!

Điều này đối với Cẩm Ly mà nói, không thể nghi ngờ là chuyện phấn chấn lòng người.

Trong thế giới võ lực vi tôn, thêm một vị hoàng cấp cường giả, nàng ứng đối Tư Mã Đình cũng nhiều hơn vài phần nắm chắc.

Mà mang đến cho nàng tất cả những thứ này, đều là Tề Nguyên.

Nghĩ đến Tề Nguyên, cảm xúc của nàng phức tạp.

Mà lúc này, Linh Lung Ngọc Tịch lại lóe ra ánh sáng.

Nàng lấy Linh Lung Ngọc Tịch ra, cảm xúc vui sướиɠ lại nhiều hơn một chút, nàng nhìn nội dung bên trong, chăm chú quan sát, nhìn rất chân thành, so với xem tấu chương còn chăm chú hơn rất nhiều, từng chữ từng chữ.

Khi nhìn thấy Tề Nguyên gặp nguy hiểm ở Y quan cấm địa, nàng có chút hãi hùng khϊếp vía.

Khi nhìn thấy trên cây bên trong Y quan cấm địa treo đầy yếm, trên mặt của nàng không kiềm được hiện ra nụ cười.

"Thông tin về Y quan cấm địa?"

Khi nhìn thấy Tề Nguyên xin nàng hiệp trợ, nàng lập tức để ý.

"Tin tức Y quan cấm địa, ta bên này lập tức giúp ngươi tìm."

"Trước khi không có kết quả, cẩn thận một chút."

"Ai nha, cảm ơn vì đã quan tâm."

Tin nhắn từ Tề Nguyên trả lời rất nhanh.

"Ta nói cho ngươi biết, quái vật trong Y quan cấm địa này, quá kỳ lạ..."

Tề Nguyên thao thao bất tuyệt nói.

Cẩm Ly cũng chăm chú lắng nghe.

Lúc này, nàng không phải mang thân phận là nữ đế, ở trong mắt nàng, Tề Nguyên cũng không phải vị cao nhân cường đại cùng thần bí kia, hai người chỉ là bạn cũ, là bạn cũ có thể tâm giao cho nhau.

Nửa canh giờ sau, Cẩm Ly nhìn sách trên ngọc tọa, cau mày: "Có ít ghi chép về y quan cấm địa như vậy?"

Trước mặt chỉ có một quyển sách mỏng, mặt trên ghi chép về y quan cấm địa cũng rất ít, vẻn vẹn chỉ có mấy trang.

Mà những lời giới thiệu này, toàn bộ đều là thứ thông thường, căn bản không cách nào giúp được Tề Nguyên.

“Gọi Đại học sĩ Đổng Sĩ Thuận của Văn Uyên các tới. "Cẩm Ly nói.

Đại học sĩ Đổng Sĩ Thuận của Văn Uyên các, là một trong những ngươi học thức uyên bác nhất Nam Càn Quốc.

Mà Đổng Sĩ Thuận, cũng là người của Cẩm Ly, cô hy vọng từ chỗ Đổng Sĩ Thuận lấy được tin tức có liên quan đến Y quan cấm địa.

Cũng không lâu lắm, đại học sĩ Đổng Sĩ Thuận của Văn Uyên Các xuất hiện trong Kim Loan điện.

Cẩm Ly trực tiếp hỏi: "Đổng học sĩ, liệu khanh có biết tin tức liên quan đến Y quan cấm địa, nhất là thông tin về Y quan quái vật hay không?”

Đổng Sĩ Thuận nghe vậy sửng sốt.

Y quan cấm địa là một trong tứ cấm nhất tuyệt của đại lục Vọng Nguyệt.

Cách thủ đô Nam Càn hơn vạn dặm.

Bệ hạ hỏi những thứ này để làm gì?

“Hồi bẩm bệ hạ, thần không biết. "Đổng Sĩ Thuận thành thật trả lời.

Khoảng cách tới Y quan cấm địa quá xa, tư liệu liên quan đến y quan cấm địa quả thật rất thưa thớt.

Cẩm Ly nghe vậy, có chút mất mát.



Không giúp được Tề Nguyên sao?

Chỉ là lúc này, Đổng Sĩ Thuận tựa hồ đang do dự cái gì, cuối cùng mở miệng nói: "Vi thần..."

"Có gì cứ nói, không cần ấp úng."

“Ở Dụ công phủ, có lẽ có ghi chép liên quan tới Y quan cấm địa …”

Khi lão công tước còn trẻ, từng đích thân đến Y quan cấm địa. Đổng Sĩ Thuận biết, phủ đệ Dụ công có sách liên quan đến y quan cấm địa, hơn nữa còn rất chi tiết.

Hắn sở dĩ ấp a ấp úng, là bởi vì quan hệ giữa Dụ Công cùng bệ hạ rất không tốt, thậm chí có thể nói lạnh nhạt.

Nữ nhi Dụ Công, chính là tiền quý phi; còn mẫu thân đương kim bệ hạ, chính là hoàng hậu trước đó.

Quý phi và hoàng hậu kết thù kết oán, cuối cùng gặp bất trắc qua đời trong cung.

Dụ Công đem chuyện này đổ lỗi cho Hoàng hậu.

Cũng hận lây sang bệ hạ.

Nếu Cẩm Ly thỉnh cầu mượn sách, nhất định sẽ bị làm khó dễ.

Cẩm Ly cũng ý thức được điểm này, có điều trong lòng nàng vẫn rất vui vẻ, rốt cục tìm được manh mối.

Nàng phất tay áo: "Ta tự mình đi bái kiến Dụ Công!"

Thủ hạ của nàng không có quá nhiều người, phái người đi tìm Dụ công cầu sách, nhất định sẽ bị Dụ công nhận ra, còn không bằng tự mình đi.

Bị làm khó một chút cũng không tính là gì.

Chỉ cần tìm được tư liệu có liên quan đến Y quan cấm địa, cũng không tính là gì.

……

Đêm khuya, Cẩm Ly ôm sách rời khỏi phủ Dụ công.

Quỳ linh(2) quá lâu, hai chân nàng bươc đi có chút khó chịu, nhưng trên mặt lại tràn đầy nụ cười.

(2) Nghĩa là quỳ thủ lễ trước bài vị hoặc linh cữu.

Cấm quân thống lĩnh - Hoa Tiên đỡ Cẩm Ly, trong con mắt ngập tràn lửa giận: "Dụ công thật quá đáng, biết rõ bệ hạ năm xưa chân có thương tích, còn cố ý làm khó dễ bệ hạ, bệ hạ Thiên hoàng quý tộc, tôn quý vô cùng, vậy mà quỳ linh cho Hi quý phi, suốt ba canh giờ!"

Hoa Tiên vừa phẫn nộ, lại vừa bất đắc dĩ.

Vào thời Tiên Hoàng, hoàng quyền đã suy tàn, bị Tư Mã Đình nắm giữ.

Về sau, Tư Mã Đình gϊếŧ sạch hoàng tộc, nâng đỡ một nữ oa lên ngôi vị hoàng đế.

Cả triều văn võ, không ai để vị hoàng đế Cẩm Ly này vào mắt.

Nàng nhìn thấy bệ hạ quỳ mấy canh giờ, đau lòng vô cùng.

Người bình thường quỳ trên mặt đất, ba canh giờ, là chuyện rất dày vò.

Người được nuông chiều từ bé, chắc hẳn đã sớm ngất xỉu.

Người trưởng thành bình thường, chỉ sợ cũng khó có thể chịu đựng được.

Phải quỳ ba canh giờ, không thể nhúc nhích, mới hiểu được là thống khổ cỡ nào.

Mà Cẩm Ly nữ đế tuy có tu vi, nhưng cũng không phải rất mạnh, mà chân của nàng có chút thương tích, nếu không lúc trước đăng cơ, cũng sẽ không làm trò cười cho thiên hạ.

Quỳ trên mặt đất ba canh giờ, đối với nàng mà nói, cũng là chuyện gian nan.

"Không có việc gì, ít nhất thứ ta muốn, đã đạt được rồi." Cẩm Ly ôm chặt sách, nội tâm thỏa mãn.

Cuối cùng, xin đọc! Xin phiếu giới thiệu, cám ơn!

(Hết chương này)