Chương 8: Cuộc Hôn Nhân Thân Bất Do Kỷ

Edit: Dadelion

Cúc Như Khanh hắn muốn kết hôn? Quả thực là chuyện cười cho thiên hạ.

“Ai muốn cùng anh ta kết hôn!”

“Ai muốn cùng cô ấy kết hôn!”

Hai thanh âm đồng thời truyền tới hai người đứng thẳng giống nhau ngắm nhìn đối phương, hai người đồng thời kinh ngạc nhìn qua.

Hôm nay lúc gặp lại, Cúc Như Khanh một thân tây trang màu đen như cũ lạnh lẽo mà cao quý hai mắt hắn tựa như băng bắn về phía Mặc Thiên Trần.

Mà Mặc Thiên Trần vì chạy trốn quá mau,lúc dừng lại còn đang thở d.ốc, bộ ng.ực cao vυ"t hơi run lên run lên, nàng hôm nay mặc bộ tây trang , ăn mồi là nhất kiện áo sơ mi màu trắng đường viền hoa.

hắn nghĩ, thì ta nàng chạy vội vã như vậy chính là vì chất vấn chuyện hắn tại sao muốn kết hôn.

Nàng nghĩ, thì ra hắn cũng không biết chính là Cúc cụ ông làm khó dễ gây nên sóng gió

Tất cả công nhân nhìn thấy cặp đôi nam nữ sắp kết hôn mặt đối mặt mà đều là không có nét vui mùng của việc được kết hôn, vội vàng cúi đầu đi làm việc .

"Cúc tiên sinh, chúng ta cần nói chuyện một chút, được không?" Mặc Thiên Trần hơi chút lấy lại hơi thở của mình.

"Vào phòng làm việc của tôi." Cúc Như Khanh dẫn đầu xoay người, sau đó nhận điện thoại, toàn bộ quá trình hắn không có nói một câu, sau đó cúp điện thoại.

Mặc Thiên Trần ở phía sau hắn cũng đi vào, nàng đi vào thoáng nhìn, phong cách rất giống bản thân của hắn, phi thường lãnh khốc, không có tia ấm áp nào.

"Cúc tiên sinh..."

Nàng vừa mới vừa mở miệng liền bị hắn cắt ngang: "Mặc tiểu thư, tôi đồng ý kết hôn."

"Nhưng tôi không đồng ý ..." Mặc Thiên Trần không rõ hắn vì sao chuyển biến nhanh như vậy.

"Lý do?" Cúc Như Khanh lãnh khốc khóe môi : "Hơn nữa phải trọn vẹn!"

"Tôi... Tính lãnh đạm!" Nàng cho là hắn luôn luôn cùng nữ minh tinh ở cùng một chỗ phong lưu vui vẻ, tự nhiên rất để ý công phu trên giường của vợ mình.

"Tôi sẽ không chạm cô!" Cúc Như Khanh thanh âm ngang ngang băng lãng, "Chỉ cần cô tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc không đi nɠɵạı ŧìиɧ là được."

"..." Mặc Thiên Trần không ngờ rằng là chuyện thành như thế này, nàng vẫn là lắc đầu: "Anh tìm người khác đi, không nên tìm tôi!"

"Mặc tiểu thư! Chỉ cần cô dám lại nói không đáp ứng cuộc hôn nhân này, công ty Mặc thị lập tức sẽ đóng cửa!" Cúc Như Khanh là tuyệt đối nói thật.

Mặc Thiên Trần sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, hình ảnh năm năm trước cha bị bỏ tù, mẹ bệnh tình nguy kịch, nàng bị ép đẻ thay cho người khác, lại một lần nữa tàn nhẫn xuất hiện ở trong đầu. Nàng... thật không có dũng khí lại lần nữa tiếp nhận chuyện này!

Nàng cứng ngắc đứng ở trước mặt của hắn, tay chân lạnh lẽo, mà ánh mắt càng kinh khủng, nàng chỉ cảm thấy không khí càng ngày càng loãng, mà hô hấp càng ngày càng ít, càng ngày càng hít thở không thông...

"Được, tôi gả!" Nàng nhẹ giọng nói xong, xoay người rời đi.

Chỉ là, hắn nhìn không thấy một giọt lệ của nàng khi nàng xoay người, nàng cũng không muốn trước mặt người ở bên ngoài tỏ ra mềm yếu.

Cúc Như Khanh nhìn nàng bộ dáng ba trung thành chín hy sinh, chẳng biết tại sao trong lòng nổi lên một cơn tức giận, nhưng rất nhanh lại biến mất không còn hình dáng.

Mặc Thiên Trần đi ra cao ốc Cúc thị, một người đứng ở trên đường nhìn người đến người đi như thủy triều dâng, càng thêm mờ mịt cùng đau lòng .

Nhà cao tầng xanh vàng rực rỡ, bức tường mỏng thành thị muôn màu muôn vẻ, dòng nước xiết gợn sóng thương trường cạnh tranh, cuộc hôn nhân thân bất do kỷ không tình yêu, nhưng đều là chuyện mà mỗi người trong thành phố này phải đối mặt.

*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥

hiện trường hôn lễ.

Cúc thị cùng Mặc thị ở Hilton quốc tế mở tiệc thông gia,nơi này toàn bộ bị Cúc thị bao, tân khách lui tới tất cả đều là nhân vật thương chính nổi tiếng.

Mặc Thiên Trần ở trong phòng trang điểm cô dâu, mẹ Lý Tình Y vừa cười vừa khóc, cười nữ nhi có thể được gả vinh quang như vậy, khóc không muốn có thể sau là con dâu Cúc gia.