Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kim Cương Khế Ước

Chương 64: Tôi Nghe Lời Cúc Phu Nhân

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Nhược Vân

Beta: yunafr

Cúc Như Khanh nhìn cô chăm chú, cô có Cúc lảo gia làm lá chắn, cũng không sợ Mặc Thiên Trần gây khó dễ với mình, thế là, cô cũng ngẩng đầu nhìn hướng về phía hắn.hắn quay đầu nhìn các phóng viên đạm đạm cười một tiếng « ở nhà mọi thứ đều nghe Cúc phu nhân làm chủ, tôi đương nhiên sẽ nghe theo cô ấy. »

Tên giảo hoạt, vô hình chung lại tự đeo lên mặt mình cái danh « người đàn ông tốt ».Mặc thiên Trần bị tâm tư gian xảo như hồ ly của hắn thuyết phục, rõ ràng hắn không hề muốn, nhưng vẫn ở trước mặt mọi người cho cô mười phần mặt mũi.

cô biết có mười Mặc Thiên Trần cũng không phải là đối thủ của Cúc Như Khanh, thế nhưng lại không tính toán được lời nói của Cúc Như Khanh khi bị các phóng viên bao vây hỏi lúc này, mặc kệ, mọi việc có thể được giải quyết là tốt rồi.

Cúc như khanh cùng Mặc thiên Trần cũng đã dần hình thành được hình tượng vui vẻ hạnh phúc của cặp vợ chồng mới cưới, hoàn toàn đánh tan tất cả các tin đồn xấu trước đây, hai người được yên tĩnh một thời gian, Mặc Thiên Trần cũng đã dần quen với cuộc sống như thế.

Cúc Như Khanh cùng Mặc Thiên Trần đều thuộc diện là những người hay ngủ trễ, hắn thường xuyên sẽ hay ở thư phòng xử lí một ít chuyện công ty, mà mặc Thiên Trần sẽ lấy một cuốn sách, tựa người ở trên sô pha xem văn xuôi hoặc là thi tập, chỉ là cô cũng không dám thêm một lần nào nữa mặc khăn tắm chạy lung tung trong phòng. Trái lại Cúc Như Khanh, lại nghênh ngang tùy tiện trên người chỉ có quấn một cái khăn tắm liền từ phòng tắm đi ra, Mặc thiên Trần đỏ mặt lại không dám nói lời nào.

Từ lần trước mặt truyền thông nắm tay vui vẻ trở đi, khi Cúc Như Khanh cùng cô cùng nhau ra ngoài , cũng sẽ luôn nắm tay cô, cô đã không thể hiểu rõ đây là một phần của diễn trò, hay chính là chân ý, chỉ là, cô đã dần dần quen nắm lấy bàn tay to của hắn, có một loại cảm giác ấm áp mà an tâm vô cùng.

Mặc Thiên Trần nghĩ, nhất định là vì gió thu đang dần chuyển lạnh, vì thế cô mới bắt đầu có cảm giác không muốn rời xa cảm giác ấm áp mà bàn tay hắn truyền lại.

Chu Tiểu kiều rốt cuộc hiểu rõ một đạo lý, cô nếu ra tay đối với Cúc Như Khanh là không thể có được bất kỳ hiểu quả gì, thế là cô bắt đầu thay đổi phương thức vãn hồi tình thế của mình. cô quyết định, sẽ hạ thủ đối với Mặc Thiên Trần, Cúc Như Khanh chỉ có thể là của cô .

một báo cáo làm chấn động Mặc thị, liên quan đến vấn đề chất lượng của hàng hóa xuất khẩu, thế là hải quan cùng với các bộ phận liên quan khác tiến tới cửa kiểm tra, Mặc thiên Trần cảm thấy kỳ quái, giấy phép xuất khẩu y phục kia , là do chính cô tự mình đã kiểm tra, sao có thể gặp phải vấn đề?

Thế nhưng, bên phía hải quan một mực chắc chắn, đây là xuất khẩu hàng hóa, nhất định phải điều tra làm rõ ràng mới có thể cho phép giao hàng, mà mất cụ thể bao nhiêu thời gian để tra rõ, bọn họ cũng không chịu trả lời, mà người mua bên mỹ đã bắt đầu giục đơn hàng này.

Mặc thiên Trần nhất thời rơi vào nguy cơ, mỗi ngày cô đều chạy qua chỗ hải quan, sự việc cũng không thể có thêm tiến triển gì. Trong một lần ngẫu nhiên, trong quán cà phê bên ngoài cục hải quan gặp được Chu Tiều Kiều, Chu Tiểu Kiều ý cười nhẹ dịu dàng chủ động chào hỏi cô, cô cũng chỉ có thể mệt mỏi rã rời gật đầu đáp lại.

« Thiên Trần, ngồi xuống cùng uống cà phê đi ! » Chu Tiểu Kiều kéo cô ngồi xuống « Tôi biết Mặc thị gần đây bị bên hải quan, có cái gì tôi có thể giúp cho cô không ? »

« Cảm ơn ý tốt của Chu tiểu thư. » Mặc Thiên Trần biết nhà cô ta quyền to thế lớn, cũng biết được cô ta vẫn còn thích Cúc Như Khanh.

Chu Tiểu Kiều cười khẽ « Lo lắng buồn rầu nhiều khiến phụ nữ già đi rất nhanh, Thiên Trần, đàn ông đều như nhau không thích phụ nữ là tàn hoa bại liễu nha ! »

Mặc thiên Trần lập tức trừng lớn hai mắt, không hiểu vì sao, cô nghe Chu tiểu Kiều nói đến « tàn hoa bại liễu », không hiểu sao luôn có một cảm giác chói tai.

Chu Tiểu Kiều thây được một chút thần sắc kinh hoảng trên mặt cô, nụ cười trên mặt vẫn như cũ không chê vào đâu được. Mặc Thiên Trần chậm rãi lấy lại tinh thần, quấy cà phê trong ly, trầm mặc không mở miệng nói gì.
« Chương TrướcChương Tiếp »