Chương 63: Có Kế Hoạch Vì Cúc Gia Sinh Con Trai Hay Không?

Edit: Nhược Vân

Beta: yunafr

Cúc Như Khanh nắm lấy bàn tay nhỏ bé nhu nhược không xương của Mặc Thiên Trần, mang theo nụ cười điềm nhiên, đi ra khỏi phòng làm việc. Bàn tay nhỏ bé của cô, có một chút lạnh lẽo, so với khuôn mặt đang đỏ rực thì hoàn toàn đối lập.

Hai người vừa đi ra khỏi phòng làm việc, tất cả nhân viên đang chuẩn bị tan tầm, nhìn thấy họ tay trong tay đi tới, đều trăm miệng một lời nói : « Tổng tài, phu nhân tạm biệt ! »

Mặc Thiên Trần còn không biết Cúc thị còn có cái quy củ tan tầm như vậy, cô nhất thời giật mình, cô cảm giác được tất cả nhân viên ở đây đều đang chú ý đến cô, cô len lén nhìn Cúc Như Khanh, thấy vẻ mặt thản nhiên của hắn, yên tâm thoải mái tiếp nhận lời chào hỏi của tất cả nhân viên.

Bàn tay của cô vì khẩn trương mà toát mồ hôi, tay hơi theo trong bàn tay của hắn trượt ra một chút, nếu trượt thêm một chút, tay cô và hắn có thể tách ra đi.

Nhưng là người đàn ông này mắt vẫn luôn nhìn thẳng phía trước, nhưng dường như không thoát khỏi ánh mắt hắn, bàn tay nhỏ bé của cô trong tay hắn có thể di động, nhưng chỉ có một điểm là không thể nào thoát ra khỏi bàn tay của hắn, cô đã thử nhiều lần, đều bị hắn vững vàng cầm lấy, hắn nắm không chặt, nhưng cũng làm cho cô không thể nào giẫy ra được.

Mặc thiên Trần nhụt chí mặc hắn nắm đi về phía trước, hai người đi vào thang máy chuyên dụng của tổng tài, cô chậm rãi thở dài một hơi, lần này, hắn có thể buông cô ra rồi !

Thế nhưng, Cúc Như Khanh vẫn không có ý định buông ra, bàn tay nhỏ bé của cô cũng đã từ lạnh lẽo chuyển thành ấm áp, cô cảm nhận được thân thể càng ngày càng nóng, lại càng có thêm một loại cảm giác bị bao phủ kín bởi khí nóng.

Trải qua thời gian một phút trong thang máy, Mặc Thiên Trần có cảm giác lâu như một thế kỷ trôi qua, trong không gian gò bó này, chỉ có hắn và cô hai người, trong đôi mắt hạnh của cô có chút sương mù, cũng giống như là tương lai mờ mịt không thấy được. hắn hơi cong cong môi, thoáng dùng một chút sức nắm tay cô, kỳ thật cảm giác nắm tay cô, rất là tốt.

Lúc vừa nghĩ như thế, hắn kéo cô ra khỏi thang máy, trước mặt ngay lập tức lóe lên ánh đèn flash, tất cả đều cố gắng chớp được khoảnh khắc ngàn năm có một này.

Mặc thiên Trần liền hiểu ra, từ thời khắc hai người từ trong phòng làm việc đi ra, mãi cho đến cửa thang máy, cũng là vì hướng với giới truyền thông có một câu trả lời thỏa đáng, chứng minh Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần vẫn là một đôi vợ chồng hạnh phúc và ân ái.

Như vậy, cái gọi là nắm tay, cũng chính là diễn trò đi, một công cụ có lực nhất mà thôi.

Cúc Như Khanh nắm chặt tay cô, mặc dù chỉ là dáng đứng thẳng tự nhiên, nhưng vẫn là khí thế vương giả bức người. Mặc Thiên Trần sau khi có chút thất thần, cũng mang gương mặt khẽ cười, tuồng kịch này, bất luận như thế nào cũng phải diễn thôi, đã bắt đầu, đã không còn khả năng quay đầu nữa.

Ký giả đặt vấn đề : « Cúc phu nhân, nếu trước đây đều là hiểu lầm, hiện tại hai vị lại ân ái như vậy, vậy có kế hoạch sinh con trai cho Cúc gia hay không ? »

Mặc thiên Trần không chút hoang mang cười nói : « Cúc gia gia người lãnh đạo tối cao của Cúc gia có nói qua, cho ta cùng Cúc tiên sinh thời gian hưởng thụ thế giới của hai người. »

« Như vậy Cúc tiên sinh nghĩ như thế nào ? » ký giả vòng vo hỏi.

Cúc Như Khanh khẽ nheo mắt, Mặc Thiên Trần có những lời nói của Cúc lão gia làm bia đỡ đạn, cô không có chút sợ hãi, hắn cúi đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn Mặc Thiên Trần.

Mặc Thiên Trần biết rõ lúc này là đang diễn trò, thế nhưng cô vẫn bị sự ôn nhu của hắn làm cảm động. cô có như vậy trong nháy mắt cảm thấy thật thật ngọt , thậm chí là như đang trên mây