Edit : Diệu Hoa
Beta: Quảng Hằng
Cúc Như Khanh mượn ánh trăng sáng đêm thu, đưa mắt ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Mặc Thiên Trần, những nỗi đau tròng lòng cô dường như đi qua rất nhanh, tối hôm qua cô còn khóc lóc đến thảm thương, vậy mà về nhà mẹ đẻ ăn một bữa cơm liền chữa khỏi
Anh nghĩ, có thể là trong lòng cô có một nỗi đau rất lớn
Anh đưa mắt nhìn cô một lúc, sau đó xoay người, đi về hướng bờ cát
Mặc Thiên Trần rung mình, chẳng lẽ trên mặt của cô có dính hạt cơm nào, mà anh lại nhìn cô chằm chằm như thế?
không biết vì sao, Mặc Thiên Trần đi từng bước một đằng sau anh, cô nhìn thấy bóng dáng của anh mặc dù cao lớn nhưng lại vô cùng cô độc, có một loại cảm xúc không rõ được nói lên trong lòng anh, anh dù lãnh khốc cùng cường đại, nhưng cũng không thể che dấu được cảm giác yếu ớt của anh.
Cúc Như Khanh đi chậm lại, gió mùa hạ thổi bay vạt áo sơ mi màu trắng tinh của, gió biển mang theo hương vị mặn của đại dương tràn ngập trong hơi thở của anh, mỗi bước chân của anh đi cũng chầm chậm lại, để lại những dấu chân in trên cát thật sau
Mặc Thiên Trần từ phía sau chạy tới, cô muốn bước những bước chân thật lớn, mới có thể đem dấu chân nhỏ của mình in trong dấu chân to lớn của anh, trên bờ cát, đều có những vết chân trùng trùng điệp điệp của cô và anh, một lớn một nhỏ, cô chỉ có thể dẫm chân vào vết chân của anh, không có phát hiện người đàn ông nào đó đã ngừng lại, cô bước tiếp liền đυ.ng người vào ngực của anh
Dưới ánh trăng, khuôn mặt tuấn mỹ của Cúc Như Khanh lại vô cùng lãnh khốc, lạnh hơn cả ánh trăng đêm rằm, thâm trầm hơn cả đại dương mênh mông sâu thẳm.
cô nhìn anh như vậy, không dám nói lời nào, chỉ dùng mũi chân của mình nghịch nghịch cát dưới chân, để dời đi sự chú ý của mình đối với anh.
“ cô đang làm cái gì?” Anh môi mỏng khẽ mở
“ Tôi……Tôi tới tản bộ a! Ăn no quá đương nhiên là muốn tản bộ, bằng không trên người sẽ có rất nhiều thịt mỡ………..Mặc Thiên Trần lập tức giơ hai tay lên cao hoạt động, lắc lư, xoay tròn, ra vẻ như mình đang tập thể dục.
Cúc Như Khanh không có nói gì, liền ngồi xuống bờ cát, anh chỉ là nhìn về phía biển đen xa vô tận kia, đôi tay tùy ý khoác lên trên đầu gối, Mặc Thiên Trần không được tự nhiên muốn hỏi anh đang suy nghĩ cái gì, cho tới bây giờ cô cũng không đoán được suy nghĩ của anh
Mặc Thiên Trần lúng túng đứng tại chỗ lay động một lúc, anh cũng không chút nào chịu ảnh hưởng, vẫn yên lặng trầm mặc ngắm nhìn biển đên xa vô tận kia. cô âm thầm lau mồ hôi, một người đàn ông mà có quá nhiều việc có thể quá mệt mỏi hay không?
Rốt cuộc, cô cũng ngồi xuống bên cạnh anh, cùng anh ngắm cảnh biển xa dưới bóng đêm, biển rộng nhưng chỉ cách cô có hai bước chân, sau đó cô len lén dùng ngón tay vẽ trên bờ cát, anh lãnh khốc cúi mặt nhìn
Chợt, Cúc Như Khanh đứng dậy, đi về hướng bờ cát phía trên, Mặc Thiên Trần còn không có đứng lên, bất chợt một con sóng lớn ào vào, làm ướt y phục trên người của cô
cô khổ sở nhìn tác phẩm còn chưa hoàn thành của mình, đã bị nước biển cuốn đi không còn dấu vết, cô nghĩ cô cùng Cúc Như Khanh hai người cũng sẽ như vậy! Hai người cùng nhau trải qua rất nhiều việc, bị nước biển cuốn trôi đi mọi dấu vết không thể tìm ra
Cúc Như Khanh thấy cô bị nước biển làm ướt hết người, còn không chịu đứng lên, chỉ là thương cảm thấy nước biển cuốn trôi hình vẽ, anh đưa tay ra, lôi cô đứng lên, cô vừa đứng trước mặt của anh, anh mới thấy áo sơ mi màu trắng đã bị nước biển làm ướt nhẹp. Mà áo ngực màu đen bên trong hiện lên rất rõ nét vào tầm mắt của anh.Miêu tả một cách sinh động một cảnh đẹp tuyệt sắc, cho dù đứng ở dưới ánh trăng cũng khiến mọi giác quan của tất cả đàn ông không ngừng ngưng chặt
Mà Mặc Thiên Trần còn không có phát hiện bộ dáng quẫn bách của mình, cô có chút thương cảm nhìn chằm chằm vào anh, cô biết mình không nên có bất kỳ ý định nào đối với anh, mới vừa rồi cô chỉ là có một chút đồng cảm với anh mà thôi.