Edit: Nhã Nhược
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Cúc Như Khanh luôn luôn làm việc có tính toán trong lòng, anh ôm thắt lưng Mặc Thiên Trần: “Chu tiểu thư là thiên kim tiểu thư của chủ tịch ngân hàng Hoa Kỳ, Chu tiểu thư mời ăn điểm tâm sáng, vợ chồng chúng ta nên cùng đi trước.”
Mặc Thiên Trần vừa nghe, yết hầu khàn giọng nói không ra lời, nhưng cô dùng con ngươi lóe sáng hạnh nước hỏi anh: vì sao anh không cưới người có bối cảnh tốt như Chu tiểu thư!
Tay Cúc Như Khanh chỉ nhẹ véo ở hông của cô, trừng phạt tính tò mò, Mặc Thiên Trần lập tức gật đầu nguyện ý cùng đi trước.
Mặc Thiên Trần sau đó cũng hiểu một vấn đề, chính là cô cùng Cúc Như Khanh không thể đắc tội tiểu chủ nhân Chu Tiểu Kiều, Mặc Thiên Trần mặc dù lần đầu trải qua Thương Hải năm năm nhưng hiểu ngân hàng cao cấp chính là mấu chốt bóp chặt cổ họng xí nghiệp
Như vậy cô thực sự chỉ là quân cờ ở trong tay của Cúc Như Khanh, cô đoán, cô hẳn là một con sĩ đi! Vĩnh viễn chỉ có thể đi tới không thể có cơ hội lui.
Hôm nay Khang Hạo nghỉ, Cúc Như Khanh tự mình lái xe, để lại Chu Tiểu Kiều cùng Mặc Thiên Trần hai người ở trong vườn hoa chờ anh.
Mặc Thiên Trần không dám nói lời nào, hoàn hảo cũng không thể nói chuyện. Mà Chu Tiểu Kiều xoay người dừng ở cô: “cô không xứng với Khanh!”
Mặc Thiên Trần biết cô không xứng với thân gia bối cảnh nhân tài ưu tú Cúc Như Khanh, thế nhưng, nghe Chu Tiểu Kiều nói đến, lòng của cô vẫn hơi đau xót.
“Khanh là người yêu của tôi, cô biết không? Anh ấy nói cả đời này chỉ yêu một mình tôi.” Chu Tiểu Kiều tiếp tục nói, “Lúc 20 tuổi, chúng tôi đã ở cùng một chỗ, tôi và Khanh đã quen nhau 10 năm, mà cô chẳng qua là một cô nàng lạc phách nhà giàu thôi, cho dù công phu trên giường của cô tốt, thì cũng không hiểu được tim của Khanh, anh ấy bất quá chỉ xem cô là con cờ lợi dụng thôi.”
Mặc Thiên Trần suy nghĩ để trả lời cho Chu Tiểu Kiều, cô cho tới bây giờ không muốn cùng Chu Tiểu Kiều tranh Cúc Như Khanh, cô cũng muốn Cúc Như Khanh thả cô, cô càng hy vọng Cúc Như Khanh có thể cùng Chu Tiểu Kiều bên nhau, thế nhưng tất cả lời muốn nói đều nghẹn lại ở cổ họng không thể thốt nên lời.
Chu Tiểu Kiều nhìn Mặc Thiên Trần có chút trắng bệch, cô dương dương đắc ý cười nói: “Tôi có một bí mật muốn nói cho cô!”
Mặc Thiên Trần lập tức lắc lắc đầu, nghe xong bí mật của người khác, nhẹ thì bị người uy hϊếp, nặng thì sẽ không có tính mạng , cô chỉ nghĩ đơn thuần sống được, sau đó tìm được con gái của cô.
“Tôi cho cô biết, cô cũng không nên nói cho người khác biết nha! Ác Du là con của tôi Tôi cùng Khanh sinh ra!” Chu Tiểu Kiều kề sát bên tai cô, nhỏ giọng nói.
Cái gì? Mặc Thiên Trần sợ đến nhảy dựng lên, Cúc gia trên dưới không ai biết mẹ Cúc Ác Du là ai, sao lại là Chu Tiểu Kiều. Giữa bọn họ, rốt cuộc có bao nhiêu bí mật bị giấu đi? Vì sao Cúc Như Khanh còn không chịu lấy Chu Tiểu Kiều làm vợ?
Lúc này, Cúc Như Khanh lái xe qua đây, anh đi xuống xe vòng qua đầu xe đi tới thân xe bên phải mở cửa xe, Chu Tiểu Kiều đứng ở phía trước Mặc Thiên Trần, rất rõ ràng , cô muốn cùng Cúc Như Khanh ngồi ở phía trước.
“Bà chủ Cúc, qua đây!” Cúc Như Khanh kêu một tiếng.
Mặc Thiên Trần cắn môi nhìn anh, sau đó đi tới, ngoan ngoãn lên xe ngồi ở hàng trước.
“Chu tiểu thư, mời!” Cúc Như Khanh lại mở xe chỗ ngồi phía sau, cho Chu Tiểu Kiều đi vào ngồi.
Trước đây đều là Chu Tiểu Kiều ngồi ở hàng trước cùng anh ở cùng trên một trận chiến tuyến, hiện tại cô lại muốn lui hai bước , bởi vì bên cạnh anh đã có một người.
“Khanh, còn nhớ rõ em trước đây yêu nhất bối kia một thủ từ sao?” Chu Tiểu Kiều đè nén đau xót xuống đáy lòng hỏi.
Cúc Như Khanh lái xe đáp nàng: “Tô thức 《 niệm nô kiều Xích Bích hoài cổ 》.”
.Sao chương này có nhiều từ khó hiểu qá muội nên muội beta giùm tỉ nha .___. ( T.T)” khóc ròng” muội sẽ cố gắng dù cho cũng hk hĩu T.T