Khi thất bại đến bước đường cùng, bị mọi người từ chối giúp đỡ cô mới hiểu rõ lòng người Nhâm Gia.
Cuối cùng cô được người ta chỉ dẫn đi làm người đẻ thuê để kiếm một trăm vạn, sau khi có bầu thành công sẽ được người ta giao năm mươi vạn, một nửa còn lại sau khi sinh con sẽ đưa cho.
Đây là tiền chờ cứu mạng của cô, mỗi một phút mỗi một giây đều ở đây thừa nhận thống khổ giày vò
Ngày 6 tháng 8, kỳ sin.h lý của Mặc Thiên Trần chưa đến, cô hơi yên lòng.
Ngày 20 tháng 8, Dương Mi sắp xếp bác sỹ kiểm tra, chứng thực trong bụng cô đã có sinh mệnh đã đưa chi phiếu năm mươi vạn cho cô.
Mặc Thiên Trần cầm lấy chi phiếu mà khóc rống lên, người Mặc gia cần năm mươi vạn này, giờ phải trăm cay nghìn đắng ngửa tay xin người ta mới có được tiền cứu mạng.
*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥
Thời gian qua cực nhanh, đảo mắt tới năm sau.
Ngày 25 tháng 4, đại hội gia tộc Cúc thị.
Cúc lão gia Cúc Hoành Nghiêu uy nghiêm nói: “Cúc thị, người đứng đầu đương nhiệm hiện giờ là Như Khanh. Như Khanh, ngày 1 tháng sau là con tròn 25 tuổi, người thừa kế ở đâu ?”
“Ông nội, ngày sinh nhật con con sẽ cho ông niềm vui bất ngờ.” Cúc Như Khanh lành lạnh nói.
Y theo gia quy Cúc gia, người thừa kế đến năm 25 tuổi còn chưa có con trai sẽ mất chức vị, ngày 1 tháng 5 Cúc Như Khanh sẽ tròn 25 tuổi nhưng hắn vẫn chưa kết hôn. Cũng không nghe nói người phụ nữ nào bên cạnh hắn có tin tức là đang mang thai. Những người khác trong Cúc gia sớm vì chức vị thừa kế mà rục rịch.
Hai mắt Cúc Hoành Nghiêu sắc bén trí tuệ như chim ưng, nhìn cháu trai Cúc Như Khanh vẫn uy nghiêm như cũ : ‘‘ Gia quy Cúc gia con luôn luôn rõ ràng, bất luận kẻ nào cũng không được ngoại lệ.”
“Dạ! Ông nội.” Cúc Như Khanh mặc dù giọng nói cung kính nhưng lại có lạnh lùng xa lạ.
Cuộc họp kết thúc xong, Cúc Như Khanh thành thạo lái xe trên đường vừa gọi điện cho Dương Mi :“Dự tính ngày sinh là lúc nào?”
“Tiên sinh, dự tính ngày sinh là ngày 8 tháng 5 .” Dương Mi cung kính đáp.
“không được! Đúng ngày 1 tháng 5 nhất định phải sinh ra” Cúc Như Khanh sẵng giọng hạ lệnh.
“Vâng! Tiên sinh, tôi lập tức đi làm.” Dương Mi sắc mặt có chút trắng bệch, cô cúp điện thoại tìm bác sỹ.
Ngày 1 tháng 5 rạng sáng, tiếng chuông đồng hồ vang lên, Mặc Thiên Trần bị đẩy vào phòng giải phẫu.
cô vỗ về cái bụng cao cao, trong lòng đau thắt từng hồi.
Đứa bé này là huyết mạch của cô, hiện tại liền phải rời xa chính mình.
Hơn nữa, con cô sẽ đi về phương nào,cô cũng không biết.
Nghĩ đến đây, nước mắt bi thương lần nữa rơi xuống.
“Dương quản gia, thầy thuốc nói dự tính ngày sinh là ngày 8, tại sao lại sớm sinh vậy?” Mặc Thiên Trần nắm lấy tay Dương Mi.
Dương Mi đã cùng cô ở chung một năm, một năm này phát hiện cô cũng là cô gái đáng yêu lương thiện, Dương Mi đành phải nói : “Trễ cũng sinh mà sớm cũng sinh, tất cả cũng là phải sinh , cô sẽ đừng suy nghĩ nhiều như vậy…”
“Thế nhưng tôi luyến tiếc… Dương quản gia, tôi van cô… Để cho con tôi sinh tự nhiên được không?”
Đây là đứa con cô mang đến mười tháng, sao cô có thể để cho người khác mang đi, huống chi là phải để con ra đời sớm?
“Xin lỗi, tôi không quyết định được…” Dương Mi than nhẹ một tiếng.
Mặc Thiên Trần nước mắt rơi như mưa: “cô giúp cho tôi gặp ông ta đi , tôi cầu ông ta thư thả mấy ngày, để cho tôi cùng con tôi ở với tôi mấy ngày, đợi tôi sinh tự nhiên được không?”
Dương Mi tuyệt tình đến quyết tâm , hối thúc cô tiến vào phòng sinh: “Cho dù là ngày đó cô cũng luyến tiếc, xin lỗi!”
cô chỉ là một tiểu quản gia, nào dám cãi lệnh!