Chương 21: Cúc Tiên Sinh Chúng Ta Ly Hôn Đi

Edit : Nhã Nhược

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Mặc Thiên Trần dồn dập khẩn trương toàn thân máu chạy ngược trở về , đây chính là thời khắc mà hôm nay cô mong chờ nhất a.

Nhưng điện thoại chỉ vang, đối phương lại không chịu tiếp, cô chưa từ bỏ ý định, lại gọi.

Rất nhanh, cô nhận được tin nhắn người thần bí: "Mặc Thiên Trần, cô không li hôn tất cả không bàn nữa."

Mặc Thiên Trần lập tức trả lời: "Tôi có thể ly hôn, nhưng điều kiện tiên quyết là cô biết gì về chuyện đã xảy ra sáu năm trước sao?"

Người thần bí: "Mặc Thiên Trần, cái từ “đẻ thay” có lẽ cô quá quen thuộc!"

Mặc Thiên Trần vừa kinh vừa sợ, người này thực sự biết tất cả sao? cô lại hỏi: "không thể gặp mặt nói sao?"

Người thần bí: "Đừng vòng vo , mau nhanh ly hôn đi!"

Mặc Thiên Trần: "cô biết người đàn ông đêm đó là ai sao?"

Người thần bí: "Biết, ly hôn sẽ nói cho cô biết."

Mặc Thiên Trần: "Tôi làm sao tìm được cô?"

Người thần bí: "Sau khi cô ly hôn, tôi sẽ gửi cho cô tư liệu về người đàn ông ấy. Cho cô kỳ hạn ba ngày, bằng không..."

Mặc Thiên Trần co quắp ngã xuống sô pha, người kia là ai, biết cô đẻ thay, biết người đàn ông đêm đó là ai, cô nên làm gì bây giờ?

cô muốn lập tức liền cùng Cúc Như Khanh ly hôn, sau đó ngay tức khắc có thể biết con gái đang lưu lạc ở nơi nào.

Nghĩ đến đây, cô lập tức mở cửa phòng ra, lại nhìn thấy Cúc Như Khanh không biết khi nào đã đứng ở ngoài cửa.

"Cúc tiên sinh..."

Cúc Như Khanh nhìn cô thất kinh ( hết hồn), trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn ngấn lệ, mà sắc mặt cũng tái nhợt không có huyết sắc ( trắng ko còn giọt máu), anh cơm nước xong lên lầu, lại phát hiện cửa phòng khóa trái .

"cô đang làm gì?" Anh trầm giọng hỏi cô.

"Tôi..." Mặc Thiên Trần ngóng nhìn anh ta, trong miệng cũng thốt ra: "Cúc tiên sinh, chúng ta ly hôn đi!"

Khuôn mặt tuấn tú của Cúc Như Khanh trong nháy mắt băng lãnh như tuyết, mà càng như băng tiễn( cây tên lạnh?) đâm thẳng trên người của cô,tay anh lôi kéo cô vào trong phòng.

"Thế nào? Hôm nay về Mặc thị đi làm, cảm thấy cô có thể nắm trong tay Mặc thị sao?" Anh lạnh lùng uy hϊếp cô.

"không..." Mặc Thiên Trần chỉ muốn biết chuyện con gái, quên anh cũng dùng công ty Mặc thị uy hϊếp cô muốn làm theo khuôn phép cũ an phận làm một Cúc phu nhân .

Cúc Như Khanh nhìn chăm chú vào hai mắt của cô càng ngày càng lạnh: "Lần sau lại nói lời này, tôi trực tiếp diệt công ty Mặc thị."

Mặc Thiên Trần lần thứ hai nhớ tới cha bị bỏ tù cùng mẹ sinh bệnh, cô liều mạng lắc đầu thỉnh cầu anh không nên làm như vậy. Nhưng con gái của cô thì phải làm sao bây giờ?

"Cúc tiên sinh..." cô nhìn anh nước mắt rơi như mưa, thân thể nho nhỏ run rẩy, trong lòng của cô thật khổ, lại không có bất luận điều gì để nói ra.

Cúc Như Khanh thấy cô khóc tới thở không ra hơi, cả người đều muốn ngã xuống, anh vẫn trầm giọng hỏi: "đã xảy ra chuyện gì?"

"không... không có..." Mặc Thiên Trần lập tức lắc đầu phủ định, thế nhưng nước mắt lại rơi nhiều hơn !

Cúc Như Khanh nhìn chằm chằm bộ dạng bất lực của cô, không nói gì thêm, xoay người đi ra ngoài.

Mặc Thiên Trần khóc ngã xuống trên sô pha, cô sợ hãi Cúc Như Khanh sẽ ra tay đối với công ty Mặc thị mà xúc phạm tới cha mẹ, lại lo lắng tìm sẽ không được con gái đang lưu lạc , thống khổ cả đời.

**¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥

Ở biệt thự lưng chừng núi, tinh quang ánh sáng ngọc.

Chu Tiểu Kiều đang ngồi ở trong đình, nghe bài tình ca buồn, nước mắt cô theo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng đẹp trượt xuống.

cô nhắm hai mắt lại, lần thứ hai mở ra, lại gặp được một người đàn ông cao lớn mà kiện mỹ ( thể hiện vẻ đẹp săng chắc) đứng ở trước cô.

"Khanh..." cô không thể tin được nhìn anh, cho là mình hoa mắt, cô lại xoa xoa mắt, lần thứ hai xác nhận, "thật là anh sao? Khanh..." ——