Chương 12: Sáng Sớm Tân Hôn, Nước Mắt Lẫn Máu Tươi

Kỳ thực Mặc Thiên Trần vừa tỉnh thì Cúc Như Khanh đã biết, hắn chỉ là nằm im bất động ở trên giường

Khi hắn mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc bạch của nàng, hai má nhuộm hai đóa đỏ tươi dịu dàng, ánh mắt từ trong ra ngòai phát ra lãnh ý làm nàng đông cứng .

"Cúc tiên sinh, buổi sáng tốt lành! Tôi sáng sớm lại quấy rầy đến anh, đêm nay tôi sẽ vào phòng khách ngủ." Mặc Thiên Trần tối hôm qua xem sách liền ngủ lúc nào không hay.

Cúc Như Khanh cũng không có cảm thấy xưng hô này có gì không ổn, "Tôi nghĩ trò tiêu khiển của ký giả là viết những chuyện bát quái về người đứng đầu Cúc thị?"

Có nghĩa là hắn muốn nàng vẫn ngủ lại trên sô pha trong gian phòng kia . Mặc Thiên Trần nháy nháy con mắt hạnh tinh anh không nói gì.

"Qua đây!" hắn cao cao tại thượng mệnh lệnh.

Mặc Thiên Trần không biết hắn muốn nàng đi qua làm cái gì, nàng mặc dù theo cha công tác năm năm, cũng có thể nhìn hiểu rõ tâm tư của một ít nam nhân, thế nhưng Cúc Như Khanh, hắn thâm trầm tâm tư sâu tựa như biển, nàng nhìn không thấu hắn, càng không hiểu hắn

Nàng nhẹ nhàng đi tới, đi tới bên giường , nàng cảm giác được hơi thở nồng đậm nam tính của hắn, mùi hương như hoa phả vào sống mũi nàng ( Dan : câu này ta chém, huhu xin lỗi đồng bào), mặt của nàng đỏ càng lợi hại hơn .

"Cúc tiên sinh cần gì?" Nàng cố tự trấn định bản thân hỏi hắn.

Nàng cẩn thận từng li từng tí giữ vững bộ dáng xinh đẹp bình tĩnh, làm cho Cúc Như Khanh một phen kéo nàng lên giường, hơn nữa nằm bên cạnh nàng, nàng thất kinh dáng vẻ sợ sệch như tiểu bạch thỏ, tay chân lạnh lẽo lại cứng ngắc, ngay cả khí lực chạy trốn đi đều bị hắn hoàn toàn dập tắt.( Dan : Í, che mặt lại che mặt lại * mười ngón tay xòe ra*)

hắn vén lên áo ngủ của nàng , bàn tay to kéo xuống quần ngủ của nàng, lộ ra màu sắc thuần trắng khố nhỏ , còn có hai chân thon dài trong suốt tựa ngọc mà thẳng tắp. May là Cúc Như Khanh hắn nữ nhân nhiều không kể xiết,nhưng Mặc Thiên Trần loại vật cực phẩm trong cự phẩm này vẫn là hiếm thấy. Thế nhưng, nàng nói nàng tính lãnh đạm. ( Dan : * đỏ mặt*)

"Cúc tiên sinh, anh đã nói sẽ không chạm đến tôi!" Mặc Thiên Trần bị hắn thình lình làm ra hành động dã thú dọa té, cũng vội vàng gợi lên lời hứa của hắn với nàng.

Cúc Như Khanh thu hồi ánh mắt nhìn chân nhỏ của nàng, tay ở trên tủ đầu giường chụp tới một cây đao nhỏ khoảng chừng ba tấc.( Dan : A ! anh tính làm gì vậy ? * xanh mặt*)

Nàng còn chưa có thấy rõ ràng, cũng không hiểu được hắn muốn làm cái gì, chỉ cảm thấy đùi vô cùng đau đớn hướng nàng ùn ùn kéo tới, đau không thể nào chịu được.( Dan : AAAA, gϊếŧ người a, help me, ta không edit nữa, có án mạng rồi oaoaoaoa// Đọc giả: * xô trở vô* ngồi xuống edit típ)

"Đau..." Mặc Thiên Trần khóc hô, nàng đang nhìn bắp đùi mình, máu tươi một giọt tiếp một giọt rất nhanh đã nhiễm đỏ cả tấm chăn đơn màu trắng. hắn cư nhiên lấy đao cắt đùi nàng?

Mà nam nhân vẫn như cũ chỉ là lãnh khốc vô tình nhìn một màn này, thấy nàng vừa khóc vừa sợ hô đau, nước mắt của nàng lắm lem cả khuôn mặt nhỏ nhắn, mà tay nhỏ bé chặt chẽ nắm thành quyền đầu.

Mặc Thiên Trần đau đến không thể hít thở được, nước mắt vẫn từng giọt từng giọt rơi, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, hắn thì đốt một điếu thuốc, nhẹ nhàng thổi ra sương mù thướt thướt tha tha bay lên không trung,làm cho tầm mắt của nàng mờ dần trong làn khói trắng không thể nhìn thấy gương mặt của hắn

Nàng một cử động cũng không dám, nàng sợ một nhát dao tiếp theo của hắn sẽ cắt cổ nàng, nàng chưa tìm được con gái yêu thì nàng không thể chết, tuyệt đối không được.

Khoảng chừng qua nửa giờ sau, người đứng sau cửa rời đi. Cúc Như Khanh mới từ trên giường đứng dậy, đi vào phòng tắm rửa mặt chải đầu.

Mặc Thiên Trần vội vàng mặc quần ngủ cũng nhảy xuống giường, nhưng mới vừa đi một bước thì chỗ bắp đùi cũng đau đến thấu tim.

**¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥*¥

Nhà cũ Cúc gia.

Cúc Hoành Nghiêu nghe người hầu Cúc Như Khanh báo cáo, cháu trai cùng cháu dâu sáng sớm hôm nay cùng triền miên thân thể, hắn hài lòng gật gật đầu. Bất quá, nửa giờ đối Cúc Như Khanh mà nói, thời gian quá ngắn đi! Làm sao có thể làm cho cháu dâu tính phúc* đâu! ——( Dan : Dan bắt đầu sợ !

~)