Chương 5-2
Edit: Copy
Beta: thuonglu
Tạ Tử Hiên đưa mắt quét một vòng, nhưng lại không thấy người nào: “Có lẽ không có ai đâu.”
Cô liếc hắn một cái: “Nếu hành động vừa rồi của anh bị nhìn thấy, xem anh còn cười được không?”
"Chuyện gì mà không cười nổi chứ? Mỗi một động tác của tôi đều vô cùng quyến rũ.” Da mặt của hắn quả nhiên không phải dầy bình thường, mà là cực cực dầy.
"Đàn ông các người ..." Cô cắn cắn môi, sự giận dữ ác liệt trong mắt không hiểu vì sao phai nhạt rất nhiều: “Các anh làm việc mới thật là tùy hứng, chưa bao giờ quan tâm tới cảm nhận của chúng tôi, muốn làm cái gì liền làm cái đó. Khi vui vẻ thì dịu dàng, ngon ngọt dỗ dành chúng tôi, lúc mất hứng thì liền ném chúng tôi qua một bên. Vậy tại sao phụ nữ lại phải đứng một chỗ chờ đợi được đàn ông quan tâm? Lẽ nào chúng tôi không thể sống cho mình sao?
Nhìn cô kích động, Tạ Tử Hiên liền thu lại nụ cười, “Những câu này, là em rút ra được từ mấy tên đàn ông?”
Tần Linh điều chỉnh lại hơi thở, quả quyết nói, “Đúng vậy.”
Từ trước tới giờ trong chuyện tình cảm cô luôn thất bại, cũng đã quen biết vô số bạn trai, người ta không coi trọng vẻ đẹp của cô, mà chính là gia thế, sau đó lại dần dần không còn hứng thú với cô, đòi chia tay, đùa bỡn cô như đồ chơi vậy. Không hề có một chút áy náy gì khi làm tổn thương lòng tự trọng của cô, khiến Tần Linh mất đi sự tự tin, chỉ có thể lấy ăn uổng để giải sầu, hậu quả là cơ thể béo tròn mập ú, càng khiến cho đàn ông chán ngán cô.
Hiện tại cô không còn ảo tưởng và tin tưởng gì vào tình yêu nữa, thấy đàn ông như gặp kẻ thù, nhất là những người đàn ông miệng lưỡi lợi hại như Tạ Tử Hiên.
"Được rồi, tôi đã giúp anh chụp hình quảng cáo, giờ thì xin nhường đường, tôi còn phải về nhà.” Cô không muốn tiếp tục dây dưa với hắn, giằng co như vậy hơn ba tháng, cô mệt mỏi rồi, hiện tại chỉ muốn nghỉ ngơi.
"Tôi lái xe đưa em về.” Tạ Tử Hiên kiên trì muốn đưa Tần Linh về. Nhìn cô gái này mệt mỏi rã rời khiến tim hắn hơi thắt lại, rất muốn ôm cô, an ủi và khuyến khích cô, nhưng hắn biết, nếu hắn thực sự làm vậy, nhất định sẽ phải đón nhận một cái tát vang dội.
Nhưng là, cô lại kiên quyết cự tuyệt yêu cầu của hắn: “Tự tôi bắt tắc xi là được rồi, mỹ nam vạn người mê như anh còn nhiều chuyện chưa giải quyết, mau trở lại làm việc của anh đi.”
Tần Linh đi về phía ven đường, Tạ Tử Hiên vẫn chăm chú nhìn bóng lưng cô, cho tới khi cô và tắc xi biến mất khỏi tầm mắt, mới xoay người rời đi.
Hắn không chú ý tới chiếc xe màu đen đang đỗ tại ven đường. Cửa sổ xe đóng chặt, nhưng sau rèm cửa lại có một chiếc máy chụp ảnh đang hoạt động, trong màn ảnh chính là hình ảnh Tạ Tử Hiên. Màn ảnh đen kịt như động không đáy, tản ra sự quỷ dị.
"Cuộc chiến giữa Apollo và Chiến thần Athena”, hàng loạt tấm hình quảng cáo được phát ra và rất được hoan nghênh, Tạ Tử Hiên là minh tinh nên hiệu ứng thế này không cần phải nói, khiến fans chú ý nhất chính là cô người mẫu vô danh chụp cùng với Tạ Tử Hiên, tất cả mọi người đều chưa từng thấy qua cô gái này.
Nghe đồn là cô được công ty quảng cáo vất vả mời tới từ Hồng Kông, cũng có người nói cô là người Malaysia, lại còn có tin đồn cô là một vị tiểu thư danh giá ở Mĩ... Các phóng viên để thám thính tin tức đều tới công ty quảng cáo tìm hiểu lai lịch cô người mẫu này, nhưng trên dưới công ty quảng cáo hoàn toàn ngậm miệng, hành vi này càng khiến cho người người mất ăn mất ngủ (hóng tin).
Áp-phích dán lên đường không đến ba ngày đã bị các fans nhiệt tình lén đem về nhà cất kĩ. Một vài người thay mặt công ty nói rằng do lượng tiêu thụ mỹ phẩm dưỡng da tăng vọt, tổng giám đốc vài lần gọi điện tới công ty quảng cáo cảm ơn và khen ngợi, lại chủ động muốn kí hợp đồng với Tạ Tử Hiên và Tần Linh.
Cô gái mạnh mẽ và anh chàng đẹp trai kết hợp lại thu hoạch được đại thành công.
Có điều, hai vị đương sự rôt cuộc ở nơi nào? Bên ngoài hỗn loạn hết rồi, ai cũng nháo loạn cả lên, tình thế này, không chỉ có cô người mẫu vô danh chẳng biết tung tích, Tạ Tử Hiên cũng không có thể hiện thái độ gì.
Tất cả mọi người đang ngẩng đầu chờ đợi tin tức mới.
"Đại minh tinh, còn đang ngủ sao?" Tần Tường vỗ chăn, kéo Tần Linh ta, ném cho cô đống tạp chí: “Xem em bây giờ thật lợi hại.”
Tần Linh híp mắt nhìn mấy thứ kia: “Thì sao? Em còn đang muốn ngủ.”
"Bây giờ là ngủ quan trọng, hay là công việc quan trọng?”
"Ngủ." Tần Linh mơ hồ nói: “Mấy tháng nay em chưa có giấc ngủ ngon nào, chớ làm phiền em.”
"Em thật là, không biết là thông minh hay là ngu ngốc nữa.” Tần Tường hét vào tao cô: “Nhanh đứng dậy! Ba mẹ có chuyện hỏi em!”
Tần Linh cơ hồ là nhảy khỏi giường, bịt hai lỗ tai lớn tiếng oán than: “Chị, định mưu hại tính mạng em sao? Suýt nữa thì điếc tai!”
Không quá nửa giờ sau, trước mặt cha mẹ Tần Linh tuyệt không dám lớn tiếng như vậy nữa.
Hai ông bà ngồi đối diện với cô, thật lâu không nói gì.
"Mẹ. . ." Tần Linh lo lắng, nhất định có liên quan đến chuyện quảng cáo. Cô là nhị tiểu thư của Tần gia mà lại đi chụp hình quảng cáo, sẽ ảnh hưởng không tốt đến công ty của ba mẹ, bây giờ cô ngồi tụ kiểm điểm lại mình, tất nhiên cha mẹ sẽ khiển trách cô, cô chờ nghe đi.
Đợi khá lâu, mới nghe được tiếng thở dài của mẹ, “Tiểu Linh, con định ở nhà ăn không tới khi nào?”
"Hả?" Cô ngẩng đầu mở to mắt.
Ba Tần nghiêm túc nói: “Tiểu Linh, con tuổi không còn nhỏ, tốt nghiệp đại học đã nhiều năm nay nhưng không chịu kiếm việc làm. Kêu con vào Tần thị làm thì con nói con không đủ năng lực, bảo con ra ngoài tìm việc, con lại nói con không biết quan hệ làm ăn. Trước đây nhìn con tuổi nhỏ, nên không so đo, trong nhà cũng không cần con phải kiếm tiền. Thế nhưng hết năm này qua năm khác con vẫn ở nhà ỷ lại vào cha mẹ, việc này thực sự không tốt cho con.”
Đúng vậy, " Mẹ Tần tiếp lời: "Mấy ngày hôm trước con nhận quảng cáo cho công ty mỹ phẩm, mẹ và cha con thấy rất được, như vậy không tệ lắm, nếu như đây là công việc mới của con thì ba mẹ không có ý kiến gì (ý là đồng ý cho chị đóng quảng cáo).”
"Cái gì?" Tần Linh quả thật không thể tin được lỗ tai mình: “Hai người không phản đối việc con xuất đầu lộ diện sao?”
(*)Xuất đầu lộ diện: xưa chỉ việc người phụ nữ xuất hiện trước đám đông là việc làm mất thể diện, nay dùng để chỉ một người nào đó chịu lộ diện, nhưng mang ý mỉa mai.
"Nói về việc xuất đầu lộ diện, chị con ở bên ngoài lanh ích giang sơn (bài trừ đất nước hả?), con thấy chúng ta có nói gì nó không?” Ba Tần thẳng thắn nói ra suy nghĩ: “Cha không muốn con ở nhà làm người vô tích sự, con đã 24 tuổi, chỉ ít hơn Tần Tường 2 tuổi mà thôi, chẳng lẽ cha mẹ cứ phải nuôi con tới lúc lấy chồng sao? Mỗi ngày con đều trốn trong nhà, làm sao có người đàn ông nào muốn cưới con?”
Vậy là, Tần Linh bị ba mẹ dạy dỗ hết một buổi sáng, nào là cô không có chí lớn, nào là không biết tiến thủ, khiến cho ba mẹ phải lo lắng, nào là bất hiếu... Dù sao nói xong rồi khiến Tần Linh đau đầu nhức óc, thiếu chút nữa còn bị ba mẹ bắt viết huyết thư nhận lỗi. (đoạn này ko hiểu lắm).
Cuối cùng cô còn phải bảo đảm nội trong bảy ngày tìm được công việc, hơn nữa trong vòng một năm tìm được đối tượng để kết hôn, không khiến cho ba mẹ phiền lòng.
Trong đầu toàn là những lời giáo huấn của ba mẹ, bước đi của cô trở nên nặng nề, mệt mỏi trở về phòng, Tần Tường như âm hồn không tan bỗng dưng xuất hiện.
"Thế nào? Chị đã nói ba mẹ nhịn em lâu lắm rồi, nếu em không cố gắng tự lập, sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.”
"Nếu họ thực sự làm như vậy thì quá tuyệt tình.” Tần Linh ngã xuống giường, ngửa mặt lên trời thở dài, “Như vậy cũng tốt, em cũng không nghĩ muốn nghỉ ngơi.”
"Em cũng nên tìm công việc.” Tần Tường cười đến lạ: “Vừa có người gọi điện cho chị, hỏi chuyện của em, em đoán xem là ai?”
"Ai?" Trái tim Tần Linh nhảy dựng lên, đập thình thịch, trong đầu thoáng qua một khuôn mặt tươi cười khiến cho cô cắn ăng nghiến lợi.
“Là chị Vương.”
"Chị Vương?” Cô có điểm không rõ, trong lúc nhất thời không có phản ứng gì. “Chị Vương là người nào?”
"Người đại diện của Tạ Tử Hiên đó.”
"A, thì ra là chị ấy.” Trong lòng tần Linh có chút thất vọng, thần thái có chút ủ rũ: “Chị ấy nói cái gì?”
"Cô ta nói trước đây có chút chuyện hiểu lầm, mong em bỏ qua, ngoài ra nói rất coi trọng em, không biết em có đồng ý ký hợp đồng với công ty của cô ấy không?”
"Ký hợp đồng?"