Chương 5
Nàng khẳng định nàng là tiểu trợ lý hạnh phúc nhất trên đời
Từ sau khi làm trợ lý, Hà Duyệt Vũ không cần phải làm việc của nữ giúp việc nữa, hơn nữa mỗi ngày sáng sớm còn có thể bị lão bản của nàng theo trên giường đứng lên, ăn bữa sáng hắn làm cho nàng, còn có thể nghe hắn nói một chút tin đồn thú vị.
Tiếp theo, lão bản cùng nàng đi làm, đến giữa trưa, còn dẫn nàng đi nhà hàng cao cấp ăn cơm trưa.
Sau khi tan ca, chờ ăn xong bữa tối, hắn cùng nàng ngồi ở phòng khách xem ti vi, lúc nàng gật gà muốn ngủ, hắn lại ôm nàng vào phòng, đắp lại cái chăn cho nàng
Cũng bởi vì ý thức được hành động săn sóc của hắn, Hà Duyệt Vũ càng ngày càng không rõ là mình làm trợ lý của Đoàn Uý Kì hay là bạn gái của hắn.
Nếu nói nàng là trợ lý, thì làm gì có lão bản nào mà lại săn sóc trợ lý như thế ?
Nhưng nếu nói nàng là bạn gái của hắn, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nói thích nàng, ngay cả cây hoa tình nhân cũng chưa tặng nàng một cây.
Hơn nữa tuy rằng hắn ngẫu nhiên ôm ấp nàng, nhưng lại không có hôn qua nàng, chẳng lẽ nói mị lực của nàng không đủ, hay là nàng hiểu lầm địa vị của chính mình ?
Từ nhỏ đến lớn, Hà Duyệt Vũ cũng chưa buồn rầu tới như vậy, luôn được ba ác ma kia bảo hộ như bảo bối, chỉ cần nàng mở miệng, ba người ca ca cho dù lên núi đao, xuống chảo dầu cũng thoả mãn nguyện vọng cho nàng, thế nhưng hiện tại nàng đến bổ cả đầu ra cũng không thể tìm được một cái đáp án.
Nàng cũng không có kinh nghiệm luyến ái, đại khái là vì các ca ca cho rằng nàng còn nhỏ, tâm hồn đơn thuần nên quản lý phương diện này rất nghiêm khắc.
Chỉ cần là giống đực, trên cơ bản đều phải tránh xa nàng ba mét.
Mà nàng cũng nghĩ đến trừ ba người ca ca ra, không còn người nào vĩ đại hơn nữa, cho đến khi Đoàn Uý Kì xuất hiện, mới làm cho nàng phủ định ý niệm này.
Nhiều ngày ở chung,nàng càng lúc càng bị hắn hấp dẫn, thậm chí chỉ cần thấy hắn nàng đã có cảm giác thoả mãn
Hôm nay là tiệc tối chúc mừng ngân hàng Cẩm Phong kỷ niệm ba mươi năm, nàng cũng là người chủ yếu bày ra bữa tiệc này, hơn nữa nàng đề suất ý kiến, cơ hồ có 80% đều được Đoàn Úy Kì tiếp thu, không chỉ như thế, hắn còn nói nàng thật tài năng làm cho trong lòng nàng có chút đắc ý
Rất xa, Hà Duyệt Vũ nhìn thấy Đoàn Uý Kì thong dong lễ phép đang nói gì đó với các bác lớn tuổi, khi hắn nhìn thấy nàng, nàng xác định trong ánh mắt của hắn làm cho người ta tâm động ôn nhu.
Nàng cười ngọt ngào hướng hắn vẫy vẫy tay, hắn cho nàng một nụ cười trấn an, ý bảo nàng việc xong rồi sẽ nhanh lại đây
“Cô rốt cuộc có đầu óc hay không, vì sao ngay cả cái ly cầm cũng không được?”
Đúng lúc này, bên tai truyền đến một âm thanh răn dạy, Hà Duyệt Vũ nghi hoặc quay đầu, chỉ thấy cách đó không xa, Lí Mĩ Ngọc cúi đầu xuống nghe răn dạy, mà người răn dạy chính là người đàn bà khiến người ta chán ghét Kim Mạt Lị
Không nghĩ tới trang phục Kim Mạt Lị mặc là lễ phục dạ hội màu đen, cũng cao quý hào phóng làm cho người ta nhịn không được mở to hai mắt để nhìn cô ta.
“Thực xin lỗi Kim thư ký, là tôi không cẩn thận……”
“Không cần cùng tôi nói thực xin lỗi, sai lầm thì chính là sai lầm, cho dù cô giải thích cũng không thể giải quyết vấn đề.” Kim Mạt Lị hoàn toàn không cho nàng giải thích, khuôn mặt xinh đẹp toát ra sự lạnh lùng vô tình, ‘Đem quần áo đổi cho ta, ngày mai cô không cần đến công ty đi làm nữa.”
“Không được đâu Kim thư ký! Tôi ở Cẩm Phong tuy rằng chỉ là một tiểu muội, nhưng là mỗi ngày đều thực sự làm việc, Kim thư ký, làm ơn cho tôi một cơ hôi ……”
Kim Mạt Lị hoàn toàn không nhìn Lí Mĩ Ngọc cầu xin, lạnh như băng xoay người hướng bên kia đi đến, đến khi ánh mắt nhìn thấy Hạ Duyệt Vũ bỗng trở nên nguy hiểm
“Kim thư ký……”
Thanh âm vô tình lại tuôn ra , “Lí Mĩ Ngọc, cô đã bị đuổi việc, từ giờ trở đi tôi muốn nhìn thấy mặt cô nữa.”
Lần trước chính là nữ nhân chết tiệt này nói bậy trước mặt Đoàn Uý Kì, mới đưa đến nàng bị khi dễ, lão ba nàng cũng là đại cổ đông của công ty, nàng cư nhiên sẽ bị đối xử như tiểu muội chạy sai vặt, này khẩu khí, nàng nhất định phải ra, mà nay chính là cơ hội để nàng trả thù
“Nhưng là Kim thư ký……”
“Kim thư ký thật sự là thật hung dữ nha.” Hà Duyệt Vũ nhịn không được đi về phía trước, “Không biết Mĩ Ngọc rốt cuộc làm sai chuyện gì, chọc Kim thư ký giận như vậy ?”
Kim Mạt Lị lạnh lùng cười, “Theo tôi được biết, cô hẳn là không có tư cách can thiệp đến quyết định của tôi, huống hồ tôi làm việc khi nào thì cần cô quản ?”
“Kim thư ký hiểu lầm rồi , tôi chỉ là cảm thấy nếu cho người ta một cơ hội hối cãi, chẳng khác nào cho chính mình một đường lui, làm người cần gì phải tính toán chi li như thế? Hơn nữa Mĩ Ngọc thoạt nhìn cũng chân thành, cho nên tôi cảm thấy……”
“Tại đây, cô không có tư cách bảo tôi quyết định cái gì.” Kim Mạt Lị không khách khí đánh gãy nàng. Châm chọc đánh giá quần áo cao quý trắng toát của nàng.
Một đen một trắng hai người con gái tóc dài, có được dung mạo xuất chúng cùng khí chất bất phàm, nhưng Hà Duyệt Vũ biểu hiện ra ngoài như một thiên thần thuần khiết, mà biểu hiện bên ngoài của Kim Mạt Lị, như đang áp bức một loài hoa thơm cỏ lạ.
Hà Duyệt Vũ cũng nhịn không được nhíu mày, “Đúng là Kim thư ký đối với tôi có ác cảm rất lớn.”
“Tôi không có hứng thú sinh ra hảo cảm với ngươi, huống chi……” Nàng ngoài cười nhưng trong không cười động đậy khóe môi, “Cô cảm thấy cô có thể một bước lên làm phượng hoàng sao ? Giai cấp thấp mà cũng xứng cùng tôi có quan hệ hữu tình sao ?”
“Giai cấp thấp?”
“Đừng tưởng rằng mặc vào trang phục công chúa là có thể thay đổi thân phận nữ giúp việc, chỉ sợ là ngay cả bộ lễ phục này cũng không biết xuất thân từ đâu nha.”
Tuy rằng Hà Duyệt Vũ luôn tản ra một khí chất quí phái, sang trọng, nhưng là, Kim Mạt Lị như cũ vẫn khinh thường nàng,ở trong quan niệm của nàng, Hà Duyệt Vũ đơn giản chỉ là một con chim sẻ muốn bay lên làm phượng hoàng, mà bộ hàng hiệu nàng mặc trên người này, chỉ sợ đều là Đoàn Uý Kì tặng cho
Hà Duyệt Vũ cố nén tức giận, học nàng cười như không cười trả lời, “Đúng vậy, trang phục này tôi cũng không biết là do ai làm, cũng không biết này prada bao bao giá trị bao nhiêu tiền, bởi vì tôi là giai cấp thấp thôi, có điều……” Nàng hơi hơi khuynh thân về phía trước, ra vẻ cẩn thận đoan trang Kim Mạt Lị lễ phục, “Không biết có phải là mắt tôi vụng về hay không, bộ Gvenchy trên người Kim thư ký mặc rất giống hàng giảm giá hôm trước tôi nhìn thấy ở chợ nha!”
“Cô……” Kim Mạt Lị bị nàng tức giận đến hướng lại đây, mắt thấy một bạt tai liền muốn quặc đi xuống, ở phía sau Lí Mĩ Ngọc xuất phát từ chính nghĩa, nhấc chân đẩy cô ta một chút, tiếp theo đó, Kim Mạt Lị cả người liền chật vật ngã sấp xuống ở đây, đồng thời cũng làm vô số viên chức ghé mắt.
Chiếc váy của cô ta bị lật lên, lộ ra cặp đùi đẹp thon dài cùng mông, cùng với chiếc qυầи иᏂỏ màu đen chữ “T” khêu gợi kia, Hà Duyệt Vũ cũng hoảng sợ.
“Phát sinh chuyện gì ?”
Hùng hậu thanh âm ở hỗn loạn trường hợp trung có vẻ có chút đột ngột, Đoàn Úy Kì khom người đem quỳ rạp trên mặt đất Kim Mạt Lị giúp đỡ đứng lên.
Làm Kim Mạt Lị nhìn thấy xuất hiện ở trước mặt mình là người đàn ông này, trong lòng vô hạn ủy khuất, nháy mắt, khuất nhục nước mắt theo của nàng hốc mắt nội bừng lên.
“Tổng giám đốc……” Nàng mang khóc nức nở kêu, “Hà Duyệt Vũ nàng thật sự thực quá mức! Cư nhiên trước mặt nhiều người như vậy lại đem tôi đẩy ngã, còn có ……”
“Tôi không có làm gì cô, cô đừng có nói dối như thế!” Hà Duyệt Vũ tức giận nói, Kim Mạt Lị lại đột nhiên nhào vào lòng Đoàn Uý Kì khóc rống lên
“Tổng giám đốc, anh nhất định phải tin tưởng tôi, đều là bởi vì nàng, hại tôi ở công ty phần đông viên công trước mặt mất mặt, tôi không còn mặt mũi gặp mọi người……”
“Vậy cô có định nhảy sông hay không?” Vốn định giải thích trong lời nói, nhìn đến hành động Kim Mạt Lị, sau đó lời nói nhanh chóng chuyển sang trào phúng, lời vừa ra khỏi miệng, Hà Duyệt Vũ chính mình cũng ngây ngẩn cả người.
Nàng vì sao lại trở nên ác độc như vậy? Chẳng lẽ là nàng ghen tị ? Nhưng là nàng cái gì cũng không có, làm sao có thể gọi là ghen tị ?
“Đủ rồi, Hà Duyệt Vũ!”
Một thanh âm nghiêm khắc phát ra từ miệng Đoàn Uý Kì, hắn lạnh lùng nhìn nàng, biểu tình không đồng ý, “Hôm nay là ngày gì, chẳng lẽ cô còn muốn náo loạn nữa sao ?”
Nhìn đến hắn dùng loại khẩu khí này cùng chính mình nói chuyện, nàng biết vậy nên vô hạn ủy khuất, khuôn mặt chuyển sang hừng hực lửa giận.“Hay là tổng giám đốc cho rằng chuyện này là tôi sai ?”
Đoàn Úy Kì sắc mặt rùng mình, “Tôi cũng không muốn tranh luận với cô.”
“Tôi đây thực thật có lỗi, tiệc tối này bị hủy là do tôi, nếu ngài cảm thấy tôi từ chức sẽ làm yến hội này tổ chức thuận lợi, tôi sẽ làm như ngài mong muốn!”
Một hơi nói xong, xoay người, ở thời điểm nước mắt còn chưa kịp chảy ra, nàng kéo làn váy trắng, chạy nhanh ra khỏi bữa tiệc trong khách sạn.
“Tiểu Vũ!”
Phía sau truyền đến tiếng kêu của Đoàn Uý Kì, nhưng lúc này Hà Duyệt Vũ đã hoàn toàn nghe không vào, chỉ cảm thấy chính mình rất giống một người ngu ngốc!
Người đàn ông chết tiệt này dám mắng nàng trước mặt nhiều người như vậy, từ nhỏ đến lớn, vô luận nàng làm sai chuyện gì, ba người ca ca cũng không có mắng nàng như vậy, hơn nữa tuy rằng nàng lớn lên là thiên kim đại tiểu thư, nhưng tự nhận là chính mình không phải là người kiêu căng vô lễ, chuyện lần này rõ ràng là lỗi của Kim Mạt Lị, tại sao lại trách nàng ?
Chẳng lẽ ở trong lòng hắn, Kim Mạt Lị quan trọng hơn nàng sao ?
Càng đi càng mông lung, nàng cảm thấy xấu hổ vô cùng, Hà Duyệt Vũ miên man trong dòng suy nghĩ, bỗng chốc cả người chật vật ngã sấp xuống ở cửa khách sạn.
“Ba –” Phát ra tiếng giày cao gót gãy
“Đau quá!” Nàng nhè nhẹ xoa mắt cá chân, đau đến nước mắt chảy ròng ròng
Đoàn Uý Kì theo sau vội vàng đỡ lấy cánh tay của nàng, “Tiểu Vũ, cô thế nào?” Nhìn đến nàng ngã sấp xuống, tâm hắn liền gắt gao lại.
“Không cần anh lo!”
Nàng dùng sức bỏ tay hắn ra, thử chính mình đứng lên, khi xoay người mắt cá chân hiển nhiên không nghe lời, mới đứng một nửa, liền lại bởi vì đau mà té ngã trên đất.
Đoàn Úy Kì nhíu mày. Thu hồi tay bị nàng đánh trở về. “Cô lại náo loạn cái gì ?”
“Tôi nào dám?” Nàng trừng mắt nhìn hắn, một đôi mắt to ngập tràn nước mắt,“Tôi chính là cái loại mặc vào trang phục công chúa cũng bị người ta cho rằng là giai cấp thấp. “
“Ai nói cô là giai cấp thấp ?”
“Còn có thể có ai?”
Đoàn Úy Kì để tay lên trán, có chút đau đầu. “Tiểu Vũ……”
“Tôi biết tồn tại của tôi làm cho anh mất mặt, dù sao tôi cũng tuỳ tiện quen như vậy rồi……”
“Không có người nói qua cô là người…”
“Thái độ anh hiện tại rõ ràng chính là xem tôi trở thành một tai họa!”
“Tôi chỉ là cảm thấy…… Được rồi.”
Thấy nàng vẻ mặt lên án, Đoàn Úy Kì biết cùng người con gái này tranh cãi sẽ biến thành đồ ngốc theo nàng, mà hắn vừa lúc cũng không muốn hai người cãi nhau.
Huống hồ hắn cũng vừa mới nói chuyện có chút nghiêm khắc, nhưng cũng không phải nhằm vào nàng, mà thân là người phụ trách ngân hàng hắn phải làm như vậy
Hắn cả người rối loạn, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, “Tôi có thể thề với trời, tuyệt đối không có đem cô trở thành sao chổi đối đãi, cho dù là vừa mới ở bữa tiệc giáo huấn cô, cũng không phải là ý muốn của tôi.” Hắn nhẹ nhàng niết nhẹ mắt cá chân của nàng, “Nói cho tôi biết, chỗ này rất đau sao ?”
“Không cần anh lo!” Nàng quật cường không cho hắn cham vào chính mình, nhưng trong đáy lòng đã không còn giận hắn.
“Chẳng lẽ cô muốn ngồi ở đây cả một đêm?”
“Hừ!”
Không để ý tới tính tình tiểu thư của nàng, hắn xoay người đưa lưng về phía nàng, “Nếu không muốn bị người khác thấy, mau ngoan ngoãn lên lưng tôi.”
Hà Duyệt Vũ đô miệng, trừng mắt hắn nhìn tấm lưng dày rộng phía sau, suy nghĩ một hồi lâu, mới tâm không cam lòng tình không muốn đem tay song chưởng vắt lên trên cổ hắn.
Đoàn Úy Kì mỉm cười, đứng lên, hướng bãi đỗ xe đi đến.
Ngoan ngoãn ghé vào hắn phía sau lưng, nàng đem khuôn mặt nhỏ nhắn của mình tựa vào cổ hắn, hương vị trên người hắn ấm áp, vĩnh viễn đều là như vậy tươi mát sạch sẽ, không có mùi hôi cùng mùi nước hoa nồng nặc, như vậy Đoàn Úy Kì luôn vô tình làm nàng mê say.
“Anh muốn cõng tôi đi đâu vậy?” Nàng ở hắn trên lưng rầu rĩ hỏi.
“Về nhà.”
“Vì sao phải về nhà? Tiệc tối không phải vừa mới bắt đầu sao? Hơn nữa anh vẫn là người phụ trách, nếu người phụ trách rời khỏi, không phải là không lễ phép sao ?”
“Thế còn có biện pháp nào sao ? Ai bảo chọc cho Hà tiểu thư không vui chứ ?”
Hắn không phải là loại đàn ông vì đàn bà mà bỏ hết tất cả, nhưng là người con gái bé bỏng này trên người làm như có ma lực vậy, dụ hắn thất thần, rối loạn tâm trí, chỉ mong đổi lấy giang sơn cũng chỉ nhìn thấy nụ cười của nàng.
Nàng bất mãn chu miệng lên , “Xem đi, anh rõ ràng đem tôi trở thành đàn bà không biết phải trái, anh là người phụ trách ngân hàng lớn như vậy, cũng không dùng ánh mắt nhìn sự thật, cái cô kia Kim Mạt Lị a, không phải ở sau lưng ta chửi bới, điêu ngoa tùy hứng không nói, còn ỷ thế hϊếp người……”
“Sao?” Hắn buồn cười nhíu mày, “Nàng hϊếp đáp ai ?”
“Không phải là Lí Mĩ Ngọc, anh biết không, Mĩ Ngọc chẳng qua là làm một chuyện sai nhỏ nhoi, cô ta đã đem người ta đuổi việc, Mĩ Ngọc cầu cô ta cho một cơ hội, nhưng là cô ta lại không chịu để ý, thiên lý ở đâu thiên lý ở đâu !”
“Là như thế này sao!” Hắn nhịn cười, tỏ ra bộ dáng cùng chung mối thù với nàng. “Nhưng là cô làm sao mà biết cái nhân viên tên là Lí Mĩ Ngọc vi phạm vào sai lầm rất nhỏ rất nhỏ rất nhỏ chứ?”
“Đương nhiên là vì tôi có nghe được.”
“Cô nghe được cái gì?”
“Tôi nghe được……” Đột nhiên phát hiện có chút không thích hợp, Hà Duyệt Vũ lập tức nhíu mày, “Đoàn Úy Kì, anh không phải không tin lời nói của tôi? Nên sẽ không nghĩ rằng tôi cố ý chửi bới Kim Mạt Lị chứ?”
“Không dám!”
“Hừ! Anh nhất định là cảm thấy cô ta giả bộ như vậy thật đáng thương –”
Hắn cực lực nhịn cười. “Ân, nếu cô ta cũng giống cô, thích mặc qυầи ɭóŧ có hình thú bông hoặc là voi, con mèo nhỏ, bông hoa li ti, tôi nghĩ nàng hôm nay sẽ xấu hổ không dám ra về.”
“Kia đương nhiên, qυầи ɭóŧ sẽ có nhiều kiểu dáng qυầи ɭóŧ nha, không đem toàn bộ đều khác nhau, kia còn có thể tên là qυầи ɭóŧ…… Nha?!” Hà Duyệt Vũ sợ run một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng hồng như máu, “Anh, anh làm sao mà biết được chuyện này?”
“Tôi không biết.” Hắn giả ngu nhưng dưới đáy lòng lại thầm cười to
“Đoàn Úy Kì, anh nhất định có nhìn lén ta tắm rửa!” Nàng oa oa kêu to.
“Oan uổng! Tôi có thể thề với trời tôi không có cái thú vui biếи ŧɦái như thế.”
Nàng không tin, “Nhưng là anh biết bí mật của tôi……”
“Tôi chỉ là tùy tiện đoán mà thôi.”
Hai người tựa như một đôi tình nhân ở chung thật lâu, câu được câu không một bên đấu võ mồm một bên nói chuyện phiếm, ở trên xe cũng vậy, thẳng đến thời điểm Đoàn Úy Kì đem xe chạy đến trước cửa nhà, mới phát hiện người con gái trên lưng đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Nhìn nàng ngủ say như thế, tựa như một thiên sứ trong sáng, lễ phục dạ hội trắng toát thuần khiết mặc ở trên người nàng, càng biểu hiện ra con người của nàng thánh khiết cùng cao quý.
Nàng rốt cuộc là cô gái như thế nào ? Cùng nàng ở chung càng lâu, hắn càng muốn biết những thông tin liên quan đến nàng
Phong Dục giao cho hắn tài liệu của nàng, nàng từng học ở học viện quý tộc ở Anh quốc, nàng ở Anh quốc có một quản gia chiếu cố, hàng năm đều đã có tài chính chu cấp trong tài khoản của nàng, mà nơi phát ra cuối cùng, chính là người phụ trách Lăng thị tập đoàn – Lăng Tiêu Nhiên.
Chuyện này thật thật sự đả kích hắn, đối với Lăng Tiêu Nhiên, trong tiềm thức hắn vẫn cảm thấy ác cảm.
Năm đó tham gia giáo nội sở cử hành các loại trận đấu bắt đầu, tên của hắn vĩnh viễn đều đã cùng Lăng Tiêu Nhiên chạy song song với nhau, không thể phân ra thắng bại.
Nhiều năm như vậy trôi qua, hai người đều tốt nghiệp về nước rồi tiếp nhận gia sản chính mình, Lăng Tiêu Nhiên ở thương giới oai phong một cõi, hắn thì tại tổ phụ an bài hạ đi vào nghiệp ngân hàng.
Những năm gần đây, tin tức tài chính và kinh tế như cũ không ngừng đem hai người tên đặt ở cùng nhau, bởi vì bọn họ ở trong lĩnh vực chính mình đều thập phần vĩ đại, thế cho nên đến hiện tại cũng chia không ra cao thấp.
Bọn họ có lẽ là địch nhân, bởi vì luôn đang âm thầm đều tự phân cao thấp, muốn nhìn rốt cuộc ai mới là chân chính vương giả, nhưng đồng thời, bọn họ cũng là hỗ không thấy mặt bằng hữu, bởi vì nếu không có đối phương tồn tại, có lẽ bọn họ cũng sẽ không có thành tựu như hôm nay.
Trải qua mấy năm, hắn có thể đem Lăng Tiêu Nhiên xem thành đôi thủ kiêm bằng hữu, nhưng là hiện tại, lúc Hà Duyệt Vũ xuất hiện ở trong cuộc sống của hắn, hắn theo bản năng thay đổi ý nghĩ này.
Bởi vì ghen tị!
Hắn khó hiểu, Hà Duyệt Vũ cùng Lăng Tiêu Nhiên là quan hệ gì ? Vì sao mấy năm nay hắn lại cung cấp tiền chi tiêu cho nàng, chẳng lẽ nàng đúng như lúc trước hắn đoán, nàng…… Là tình nhân do Lăng Tiêu Nhiên bao dưỡng ?
Nhiều điều xé rách tâm của hắn, nhìn người con gái ngủ say trước mắt, trong lòng lại dâng lên cảm giác muốn chiếm hữu nàng
Hắn muốn nàng! Mặc kệ nàng cùng Lăng Tiêu Nhiên có quan hệ nào hắn cũng không để ý, có lẽ……
Hắn trong mắt hiện lên một chút âm mưu, khi cần thiết, hắn cũng sẽ dùng một chút thủ đoạn, bởi vì, trong từ điển của hắn không có hai từ thất bại.
Cúi xuống , hôn trán nàng một cái, đồng thời cũng tỏ ra đây là ấn ký của hắn. Nàng đã là con mồi mà hắn nhin trúng, cho nên từ nay về sau, nàng vĩng viển chỉ có thể là của hắn, không thay đổi !