Chương 44: Hộp đêm Khánh Sinh

Giống như bị một ngọn lửa nóng bao quanh, nhiệt độ cực nóng, khiến cho cơ thể Ninh Uyển muốn hóa thành nước, trong nháy mắt bị đốt đến sôi sục, cô yếu ớt rúc vào trong ngực anh, bị anh hôn đến mức đầu óc choáng váng.

Đến lúc cô hết dưỡng khí, Lệ Minh Đình mới cho cô cơ hội hô hấp, cọ vào tai cô nói nhỏ: “Thành ý của em, anh đã nhận được.”

Ngón cái của anh khi rời khỏi môi còn kéo theo một sợi chỉ bạc, miết lên đôi môi hơi sưng của cô, bôi loạn như đang son môi, vuốt ve qua lại.

Nhìn thấy cánh môi trơn bóng óng ánh ánh nước, anh cười đến rực rỡ, mày kiếm giãn ra.

Ninh Uyển nghiêm túc nghe anh nói hưu nói vượn, chỉ cảm thấy anh chính là một con sói đội lốt cừu, dưới gương mặt cấm dục cao ngạo, là một trái tim luôn có thể động tình bất cứ lúc nào.

Cô vừa nói rõ mục đích, anh liền muốn xem một chút thành ý trước.

Cô chưa rõ ý trong lời nói, anh đã che môi của cô lại, chủ động giải đáp, khiến cô thật sự giống một người phụ nữ vì hoàn thành công việc, không tiếc lấy sắc đẹp hối lộ khách hàng.

Ninh Uyển không muốn anh mở cửa sau cho mình, tỉ tê nói: “Chuyện này chỉ là thử thách cho người mới, anh không cần coi trọng.”

Lệ Minh Đình nhẹ ngửi mùi hương thơm ngát tỏa ra từ tóc cô, giọng nói vui vẻ: “Em tới phỏng vấn, anh rất sẵn lòng hỗ trợ. An Kỳ sẽ liên lạc với tổng biên tập của em, em chỉ cần đúng hạn.”

Chuyện mà anh đã quyết định thì hoàn toàn là ván đã đóng thuyền, Ninh Uyển không đưa đẩy nữa.

Anh rất hăng hái, lại đè cô dưới cơ thể mà làm xằng làm bậy, nếu không phải đột nhiên có điện thoại, nói không chừng anh sẽ làm cô ở trên ghế sofa.

Thừa dịp anh nghe điện thoại, Ninh Uyển chạy ra khỏi phòng làm việc, còn không đi nữa thì e rằng ban ngày cô tự đi vào, tới ban đêm mới được anh ôm đi ra mất.

Đi ngang qua khu làm việc của thư ký, ánh mắt của các cô ấy nhìn cô cực kỳ mập mờ, thấy thế, Ninh Uyển xấu hổ đến luống cuống.

Hôm sau đi đến tòa soạn, thái độ của chị Dư đối với cô càng hòa ái dễ gần, bảo cô cứ yên tâm làm việc, tiền đồ sẽ vô lượng thôi.

Ninh Uyển cười hi hi ha ha, nói đã nhớ kỹ.

Chị Dư đã lập một danh sách liệt kê các câu hỏi phỏng vấn Lệ Minh Đình, dặn dò cô phải phỏng vấn theo các câu hỏi trên đó, cố gắng hết sức lấy được đáp án.

Mặc dù Lệ Minh Đình nhận phỏng vấn, nhưng chỉ cho phép một mình cô đến, không cho phép mang theo bất kỳ thiết bị truyền thông nào.

Ninh Uyển nước tới chân mới nhảy, định dùng một chút kỹ xảo phỏng vấn, nhưng mà cô cảm thấy hẳn là không dùng được, cô nghĩ gì, anh liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.

Lần này lễ tân vừa nhìn thấy cô thì đôi mắt đã sáng lên, còn nhiệt tình hơn cả khi thấy Tống Mẫn Chi, giọng nói ngọt đến mức khảm vào lòng người, bộ dạng vô cùng nịnh hót.

Tốc độ ‘trở mặt’ quá nhanh, làm Ninh Uyển cảm thấy không được tự nhiên, dưới sự chỉ dẫn của lễ tân, cô vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc lên đến tầng cao nhất.

An Kỳ nhìn thấy cô thì quan sát một thoáng rồi nói: “Đưa danh sách câu hỏi cho tôi.”

Ninh Uyển cho rằng cô ấy muốn xem qua để loại một vài chủ đề kiêng kị, cô bèn mở tập văn kiện ra, lấy danh sách ra đưa cho cô ấy.

An Kỳ nhận lấy bỏ lên trên bàn, không nhìn, mà nói tiếp: “Trước khi cô đi, tôi sẽ cung cấp cho cô bảng câu trả lời phù hợp. Cô tự vào đi.”

Nói xong câu sau cùng, cô ấy lại bắt đầu bận rộn với công việc.

Ninh Uyển nghĩ, nếu chỉ như vậy là xong thì còn muốn cô tới làm gì.

Vậy không phải vẽ vời thêm chuyện sao?

Thật là càng làm nổi bật lòng dạ Tư Mã Chiêu của ai đó.

Cửa mở ra, Ninh Uyển đi vào, thấy anh đang ngồi làm việc trước máy tính. Nghe tiếng động, ánh mắt anh vẫn nhìn thẳng, chỉ nói: “Tới đây.” Như thể trên đỉnh đầu có mắt, thoáng cái đã có thể biết người đến là cô.

Ninh Uyển vòng qua bàn làm việc màu đen bằng gỗ đàn hương, ngoan ngoãn đi về phía anh.

Mới vừa đến gần ghế dựa màu đen, cánh tay của Lệ Minh Đình đã duỗi ra, kéo cô ngồi trên đùi mình, giống như ôm búp bê, vừa làm việc vừa ôm cô ở trước ngực.

Ninh Uyển giãy giụa, bất đắc dĩ nói: “Thả em xuống đi, Lệ tổng, tư thế này của anh, không làm việc được đâu.”

Lệ Minh Đình di chuyển con chuột, vừa xem văn kiện, vừa nói: “Em ngồi ở bên cạnh, anh không còn tâm trí làm việc.”

Nghe vậy, mặt Ninh Uyển đỏ lên, đường đường là ông chủ một tập đoàn, làm sao lại nói chuyện như lưu manh thế này.

Chỉ bình yên trong chốc lát, tay anh đặt ở trên eo cô bắt đầu từ từ không thành thật, di chuyển trên người cô, tùy ý làm loạn, hết sờ mó lại xoa bóp, ngay cả miệng cũng ra trận, thỉnh thoảng hôn cô, hoặc cắn vành tai hoặc liếʍ mυ"ŧ cổ của cô.

Anh hiểu rõ cơ thể của cô như lòng bàn tay, tất cả điểm mẫn cảm đều bị anh trêu chọc, Ninh Uyển khẽ cắn môi, hô hấp trở nên dồn dập, giữa hai chân đã sớm ướŧ áŧ.

Thật xấu, cô vô ý thức dùng con ngươi ngập nước tức giận trừng mắt nhìn thẳng vào mắt đối phương.

Bộ dạng yêu kiều quyến rũ, Lệ Minh Đình nhìn thấy liền như thiêu như đốt, ý nghĩ chỉ muốn trêu chọc một chút đã biến mất, tay anh cầm con chuột, chui vào dưới váy của cô, bằng kỹ thuật tán tỉnh cao siêu, Ninh Uyển đã bị hạ gục.

Giống như con cừu đợi bị làm thịt, mặc cho người khác đòi hỏi tuỳ ý, chớp mắt đã bị người đàn ông triệt để ăn vào bụng, ngay cả xương vụn cũng không để lại.

Toàn bộ văn kiện trên bàn bị đẩy xuống thảm, không gian trống trải được cô gái trần như nhộng bổ khuyết, mà địa điểm làm việc của Lệ Minh Đình cũng đổi đến trên người cô. Anh thở hổn hển, không ngừng làm.

May mà phòng làm việc cách âm rất tốt, không ai dám tự ý xông vào, nếu không chỉ sợ danh tiếng hồ ly tinh mê hoặc anh của cô bị truyền khắp công ty.

Ninh Uyển nghĩ mà cười khổ, cô có chỗ nào là tới phỏng vấn người ta đâu, rõ ràng là đưa tới cửa cho người ta ăn mà.

Thoáng một cái thời gian đã trôi qua, thứ tư, sinh nhật của Sở Tương Ngưng.

Tối hôm qua, Ninh Uyển ‘cắt đất bồi thường’, thật vất vả mới khiến cho anh đồng ý cho cô đến tới mới về biệt thự, nhưng không thể vượt qua mười một giờ đêm.

Cô mua một quả cầu thủy tinh, bên trong là một đôi tình nhân đang khiêu vũ làm quà sinh nhật, tặng cho Sở Tương Ngưng, chúc cô ta sớm đạt được ý nguyện, mau chóng tu thành chính quả với Giang Thành.

“Tại sao lại tới Khánh Sinh?”

Ninh Uyển dừng bước, đôi mày đã được tô kẻ nhíu chặt, nhìn hộp đêm sáng đèn nê-on, có hơi chùn bước.

Cô là một cô gái ngoan ngoãn, bảo thủ hướng nội, hết sức đối lập với chốn ăn chơi hỗn lộn có vô số dạng người này, đáy lòng cảm thấy con gái mà tới nơi này rất nguy hiểm.

Sở Tương Ngưng kéo cánh tay của cô, không đồng ý cười nói: “Sợ cái gì, có Giang Thành ở đây, thật ra anh ấy có đai đen taekwondo, ai dám ăn hϊếp chúng ta, để cho anh ấy đánh người đó.”

Giang Thành đứng ở bên cạnh các cô, cười cười không nói lời nào.

“Cậu không được chưa lâm trận đã bỏ chạy, cho tớ leo cây đâu nha.” Sở Tương Ngưng hung dữ nói với cô.

Sau đó giống như sợ cô chạy trốn, cô ta vừa kéo vừa đẩy cô đi vào, Ninh Uyển không tình nguyện theo sát cô ta đi vào hộp đêm.

Đây là hộp đêm nóng bỏng nhất, cao cấp nhất ở thủ đô, rất nhiều người thích nơi này, muốn đến chơi.

Lệ Minh Uyển và chị em trong giới thường đến đây, nếu nhìn thấy trai bao hoặc trai đẹp hợp mắt sẽ tiếp cận, tạo một mối nhân duyên mỏng, cùng trải qua một đêm xuân.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, các cô đang chơi rất vui, dưới ánh sáng mờ ảo, nam nam nữ nữ nhiệt tình nhảy với nhau, loa phát nhạc rock and roll, ánh đèn nê-on đủ màu, hòa quyện vào nhau tạo thành một vương quốc mộng ảo, say mê quên lối về.

Lúc bước vào, nhìn thấy đám đông hỗn loạn trong nơi u tối này, Ninh Uyển đột nhiên hối hận, đáng lẽ cô nên hỏi trước hộp đêm Khánh Sinh là nơi như thế nào, mới đồng ý đi cùng cô ta mới phải.

Không ngờ một cô gái bề ngoài dịu dàng an tĩnh như Sở Tương Ngưng, mà nội tâm lại phản nghịch không kiềm chế được như vậy.

Sở Tương Ngưng lôi kéo Ninh Uyển ngồi vào một ngóc, Giang Thành ngồi đối diện hai người.

Cô ta gọi người phục vụ tới, gọi rượu và đồ ăn vặt, bày đầy bàn nhỏ.