Chương 28: Mê tình

Chiếc sườn xám vải ướt đẫm không che đậy được đường cong mảnh mai quyến rũ của cô. Đường viền áσ ɭóŧ đen lộ ra rõ ràng, bộ ngực đầy đặn như tuyết phập phồng dữ dội, khe ngực sâu thẩm, đánh mạnh vào thị giác, làm ham muốn của Lệ Minh Đình dâng trào.

Anh đưa tay đẩy chiếc áσ ɭóŧ lên, từ từ giải phóng hai bầu ngực trắng sữa, nhũ hoa hồng hào như quả mận tiên nở rộ, toát ra mùi hương của cô và mùi rượu nhàn nhạt, ngón tay cái thô ráp đùa bỡn lên điểm đỏ, đôi môi mỏng nóng ẩm ngậm đầu ngực vào, mυ"ŧ, liếʍ, cắn.

“Ưʍ. . .”

Cảm giác nhột nhạt quen thuộc xâm chiếm thể xác và tinh thần, Ninh Uyển trầm giọng rêи ɾỉ nỉ non, cánh tay thon thả ôm lấy cổ anh, ngả người ra sau, bất giác ưỡn ngực phục vụ, để cho anh mặc sức vuốt ve liếm mυ"ŧ.

Cô tựa như bình rượu hoa đào được chôn sâu trong lòng đất, sau khi lên men càng trở nên thơm ngon đậm đà, khiến người ta say mê.

Lệ Minh Đình hôn liếʍ từng li từng tí một, dọc theo vết rượu, ngậm lấy, nhấm nháp dư vị, để lại những vết đỏ hồng trên bộ ngực non mịm như tuyết của cô. Áo lót vướng víu đã bị anh ném xuống đất, môi lưỡi hôn mút nhịp nhàng lên xương quai xanh, cắn liếʍ chậm rãi.

Mật hoa đã tràn ngập, phun ra qυầи ɭóŧ ướŧ áŧ, đôi mắt xinh đẹp của Ninh Uyển đầy sương mù, sốt ruột cắn chặt môi, hoa huyệt thắt chặt, vừa buốt vừa ngứa.

Vẻ ngoài sắc dục của cô khiến Lệ Minh Đình nóng mắt, không nhịn được dùng lưỡi mở khớp hàm cô ra, như sói đói cắn mút cánh môi mỏng manh của cô, hôn say đắm.

Anh dùng một tay ôm lấy cô, tay kia thô bạo véo bầu ngực mềm mại, ôm cô di chuyển có chủ đích trong căn phòng.

Không ai kịp nhìn đường, gấp gáp loạng choạng quanh phòng hôn hít, vô tình đến bên cửa sổ sát sàn, rèm chưa đóng, cảnh vật ngoài cửa sổ hiện rõ.

Lệ Minh Đình áp cô vào cửa kính, vừa hôn vừa đưa tay vào sườn sám cô, vuốt ve từ đùi lên bụng dưới, kéo chiếc qυầи ɭóŧ ướt đẫm của cô xuống, chạm vào nhụy hoa, tách hai cánh hoa nhớp nháp ra, dùng ngón tay đâm vào, cảm nhận sự nóng ẩm tuyệt vời.

Ngay khi dị vật tiến vào hoa huyệt, cái miệng nhỏ nhắn đầy mật dịch liền nóng lòng muốn nuốt vào, cô không chịu nổi, không ngừng vặn vẹo, như muốn ngậm ngón tay vào sâu hơn.

Thật chặt và nóng bỏng, Lệ Minh Đình rên lên, lập tức rút ra đưa vào, đầu ngón tay cố ý khuấy động trêu chọc giới hạn của cô.

“A…” Ninh Uyển không khỏi hét lên một tiếng, bi thịt mẫn cảm bị khuấy động run rẩy, tiểu huyệt càng ngày càng ẩm ướt, hút chặt lấy ngón tay tà ác kia.

Lệ Minh Đình liên tục hôn lên làn da cổ non mềm của cô, một ngón tay bị cô hút khó cử động, anh lại phải chen theo ngón giữa vào, dùng hai ngón tay ra vào thật nhanh trong cơ thể cô, muốn nới ra để lát nữa tiện hơn.

Anh khàn khàn hỏi: “Có thích bộ này không?”

Cô làm sao có thể thích quần áo hở hang thế này được. Ninh Uyển khép chân, thở hổn hển, không nói được, cũng không muốn nói, hoa dịch trong suốt từ bụng dưới thấm ướt tay anh.

Đã đoán rằng cô sẽ ngại không chịu nói, Lệ Minh Đình cũng không đợi cô trả lời, mà cắn vành tai đỏ rực của cô, day day, thì thầm bên tai cô: “Nhìn thoáng qua một cái, anh đã muốn mua cho em ngay.”

“Ưmm…” Ninh Uyển đỏ mặt, tim đập loạn vì lời nói của anh, chân trái đột nhiên bị nhấc lên, anh lặng lẽ phóng ra vật khổng lồ ra, đột ngột đẩy vào trong, xuyên qua tầng tầng mị thịt, cấm vào hoàn toàn.

“Tuyệt đẹp.” Nở rộ dưới thân anh, tất cả các biểu cảm đều không giữ lại chút nào.

Đóa hoa mỏng manh hoàn toàn thuộc về anh.

Dù đã làm nhiều lần nhưng cô vẫn khít như cũ, hút chặt vật thô to của anh, vừa căng đau nhưng lại càng thoải mái.

Ninh Uyển bị ôm eo, không thể động đậy, chịu từng đợt ra vào kịch liệt, vật kia mỗi lúc một đâm vào chỗ sâu nhất, cô nũng nịu kêu rên, sự tê dại từ tận xương tủy lấn át cơn ngứa ngáy vừa rồi, dần dần trở thành kɧoáı ©ảʍ vui sướиɠ.

Mặc dù đang làʍ t̠ìиɦ, nhưng biểu hiện trên mặt anh vẫn lộ ra vẻ khắc chế, kiềm chế. Ninh Uyển đung đưa nhìn anh, ánh mắt đầy tình ý.

Lời nói của anh mê hoặc lòng người, có chút chân thật nhưng không thiếu phần giả dối, cô không phân rõ, nhưng bất giác trầm luân.

“Chậm một chút… a quá lớn…”

Tiếng kêu của cô quyến rũ đến chảy nước, cô lắc đầu bối rối, phía dưới chặt như một cái còng thịt siết lấy anh, co giãn dưới sự ra vào mạnh bạo, nhanh chóng rút ra rồi đâm vào, nước phun tung tóe, phun ra nuốt vào vật của anh.

Hành lang trơn trượt siết chặt, tầng lớp da thịt quấn quanh như sợ anh chạy mất, anh cười khẽ: “Chậm quá em sẽ không sảng khoái.”

Ninh Uyển nghe mà đỏ mặt tía tai, hoa huyệt lập túc co rút mạnh vì bị kí©h thí©ɧ, khiến Lệ Minh Đình càng đâm sâu hơn, cầm chiếc chân ngọc đặt trên vai mình. Chiếc qυầи ɭóŧ ren đen vẫn treo trên mắt cá cô, đung đưa qua lại trong không trung.

Lại một đợt va chạm mãnh liệt nữa thâm nhập sâu, cô duỗi thẳng chân, há to miệng, ánh mắt mất hồn, không khỏi run rẩy, nơi đó co giật dữ dội, mật hoa bắn giàn giụa.

Biết cô đã đạt cực khoái, Lệ Minh Đình bèn rút vật sưng tấy ra khỏi cô, bên dưới không còn bị ngăn lại, dòng nước liền chảy ra ào ạt. Anh lật người cô lại, để cô đối diện với cửa kính rồi vén vạt sườn sám lên, tiến vào hoa huyệt còn chưa kịp khép lại.

“A …” Ninh Uyển thoải mái rên lên liên tục, cố vặn vẹo người tiếp nhận vật khổng lồ, thích ứng độ sâu này.

Lệ Minh Đình mở ra cặp mông căng mịn của cô ra, hung hăng tiến công, thay đổi góc độ đánh vào hoa huyệt, ra vào nông cạn rồi mỗi lúc một sâu và nặng nề hơn trước.

Bộ ngực nửa lộ ra không khí bị ép vào cửa kính, hai đầu ngực cương cứng lõm vào bầu ngực, Ninh Uyển chỉ cảm thấy phía sau bỏng rát, phía trước lạnh lẽo, hai tay đặt trên tấm kính, đột nhiên nhìn thấy phía xa xa ngoài cửa sổ có ánh sáng yếu ớt của biệt thự đối diện, cô mới nhận ra bên đó cũng không đóng cửa sổ, nên sợ hãi nói: “A… Kéo rèm cửa…”

Lệ Minh Đình áp tới từ phía sau, đánh mạnh vào nơi ướt đẫm, cởi hẳn chiếc sườn xám của cô ra, để cô trần trụi, hai bóng người quấn quít phản chiếu trên cửa kính, nói nhỏ vào tai cô: “Cảm giác này không phải là càng đã hơn sao?”

Dù đã tối, nhưng căn phòng vẫn sáng như ban ngày, chỉ cần một liếc mắt là có thể thấy cả hai đang làm quên trời đất.

Ninh Uyển nghĩ đến khả năng này, không hiểu sao nơi đó càng hưng phấn, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra càng nhiều, làm cô sợ tới mức nước mắt lưng tròng, vật khổng lồ đánh vào khiến cô không nhịn được xin: “A … sẽ có người mất… a sẽ thấy… ”

Tiếng nức nở ái muội, càng làm du͙© vọиɠ của anh trổi dậy, anh vô tình tiếp tục tàn phá hoa huyệt mỏng manh, xuyên qua, va chạm khắp nơi, nghe tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào mà máu trong người trào dâng.