Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kim Chủ Hiền Phu

Chương 1-1

Chương Tiếp »
Khưu phủ.

Hôm nay bầu trời quang đãng, quét sạch sự buồn tẻ của mùa đông, Khưu Yên Nhiên phái nha hoàn khiêng rương sách ra sân, cẩn thận lấy từng cuốn ra, một mùi mốc thoang thoảng trong không khí, chẳng mấy chốc đã bị gió ấm dưới ánh mặt trời thổi bay.

"Đại tiểu thư, người nghỉ ngơi đi, nô tỳ ở đây xem cho." Noãn Ngọc lo lắng nhìn Khưu Yên Nhiên, mặc dù hôm nay mặt trời không nóng lửa đốt, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Khưu Yên Nhiên đã bị ửng đỏ.

"Không sao." Khưu Yên Nhiên lắc đầu khăng khăng, chiếc váy màu xanh sẫm tung bay nhẹ trong gió mỗi khi nàng bước đi, linh động như một dòng suối chảy giữa núi rừng.

Canh giờ sau, nàng cũng đã dọn xong tất cả sách, sau đó ngồi dưới bóng cây trong sân uống trà nghỉ ngơi, Noãn Ngọc ở bên cạnh hầu hạ, bất mãn nói: "Đại tiểu thư, những thứ này cứ để cho nô tỳ làm là được, người cần gì phải tự làm chứ."

Khưu Yên Nhiên cười khẽ: "Một mình ngươi làm không kịp đâu"

Noãn Ngọc vừa nghe, mũi hơi chua, Khưu phủ từng là một đại thế gia thư hương, nhưng đáng tiếc là trong mấy chục năm gần đây, không có một tú tài nào, dần dần sa sút.

Năm ấy khi Khưu Yên Nhiên mười tuổi, Khưu phủ đã xảy ra biến cố lớn, vốn là bán hết phủ đệ, nhưng rồi chuyển đến một tòa phủ nhỏ ở phía đông nam, những nha hoàn trong phủ đã giảm hơn một nửa. Noãn Ngọc cũng đã hầu hạ Khưu Yên Nhiên từ khi còn nhỏ, trước kia Khưu Yên Nhiên từng có hai nha hoàn và một ma ma hầu hạ, nhưng bây giờ chỉ còn lại một mình Noãn Ngọc .

Noãn Ngọc trong lòng cảm thán không thôi, nàng ta lớn hơn Khưu Yên Nhiên một tuổi, đã đính hôn vào năm ngoái, sang năm sẽ lập gia đình không thể ở bên cạnh Khưu Yên Nhiên nữa. Mà Khưu Yên Nhiên bây giờ đã mười sáu tuổi, nhưng nàng vẫn chưa quyết định hôn sự, chỉ vì các quý tộc coi thường Khưu phủ sa sút, một số trong số họ đến cầu hôn từng người một với ý định cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, Khưu phụ đương nhiên là không chịu.

Ánh mắt của Noãn Ngọc rơi vào sắc mặt đang tốt của Khưu Yên Nhiên, người mang vẻ đẹp mặn mà, một khí chất vốn có của thế gia vọng tộc, sự quyến rũ đó thực sự rất hiếm, cũng khó trách những vị công tử bột kia muốn nhân cơ hội để trở lại cầu hôn.

Nghĩ đến đây, Noãn Ngọc đau lòng nói: "Đại tiểu thư, nô tỳ nghe được một ít chuyện."

Khưu Yên Nhiên vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, mở mắt ra, nhẹ giọng nói: "Chuyện gì?"

"Mấy ngày trước nô tỳ nghe nói phu nhân có ý định gả người cho một thương nhân." Noãn Ngọc mặt mày buồn bã nói.

"Ồ, như vậy quá tốt." Khưu Yên Nhiên thờ ơ nói.

"Đại tiểu thư." Noãn Ngọc kêu lên: "Tốt chỗ nào chứ!"

"Ngươi nhìn sân của chúng ta kìa, được không?" Khưu Yên Nhiên ngược lại thản nhiên hỏi, thấy Noãn Ngọc im lặng, nàng chậm rãi nói: "Gả cho một thương nhân có gì không tốt chứ, hãy nghĩ xem, ít nhất cuộc sống sẽ suôn sẻ."

Noãn Ngọc bĩu môi: "Nhưng..."

"Noãn Ngọc, trong mắt ngươi ta là một người tốt, nhưng trong mắt người khác ta lại không tốt như vậy đâu." Khưu Yên Nhiên khẽ mỉm cười: "Ngươi có thể đã nghe qua, một người đắc đạo, gà chó thăng thiên?"

Noãn Ngọc cúi thấp đầu: "Đại tiểu thư cần gì phải như vậy, phu nhân và thiếu gia không cần đại tiểu thư hy sinh như thế này."

Khưu Yên Nhiên cười khẽ: "Ngươi nha, nghĩ sai rồi."

Khưu phủ từng là một gia đình lớn, vì vậy cũng khó tránh khỏi thói quen của một số gia đình lớn, để có thêm con và nhiều phúc, Nhị bá nhị phòng của Khưu Yên Nhiên đã nạp thϊếp , những năm gần đây, cuộc sống ngày càng khó khăn, người con này lại giống như kẹo đường hồ lô sinh con không ngừng, nhưng hết lần này đến lần khác Khưu phu nhân rất vui không phải sao.

Không giống như Khưu nhị bá, Khưu phụ không nạp thϊếp, không màng đến phong hoa tuyết nguyệt, chỉ vì Khưu phụ là một người cổ hủ, toàn bộ tâm đều dành cho việc đọc sách, sau khi thành thân với Khưu mẫu, có Khưu Yên Nhiên và Khưu Thư Hoài, nếu đã có con cháu thì cũng có thể giải thích với tổ tiên của mình, đương nhiên cần không tuân theo nữa, ông không muốn bị phân tâm bởi các vấn đề khác ngoài việc học.

Đúng vậy, sự sa sút của Khưu phủ là chuyện không đáng đối với Khưu phụ, có thể ăn uống, có chỗ ngủ là tốt rồi, điều quan trọng nhất là có sách để đọc, thói quen thích sách của Khưu Yên Nhiên là được truyền từ Khưu phụ.

Noãn Ngọc đương nhiên không hiểu ý nghĩa trong lời nói của Khưu Yên Nhiên, thật ra, Khưu Yên Nhiên đã sớm nghĩ thông suốt rằng cuộc sống của một nữ nhân có liên quan mật thiết đến nhà mẹ, nếu nhà mẹ tốt thì nàng sẽ tốt, huống chi nàng rất tự tin vào đệ đệ của mình, nhất định sẽ có thể giành được danh tiến sĩ, sau này nàng ở nhà chồng cũng có thể thẳng lưng mà sống.

Nàng không quan tâm đến người khác, nhưng không thể không quan tâm đến cha và đệ đệ mình được, đặc biệt là Khưu mẫu, người đã bận tâm vì Khưu gia trong những năm qua, lại không ổn được chút nào, thật may, Khưu phụ đã mở miệng đòi tách ra riêng, trong hai năm qua cuộc sống cũng tốt hơn nhiều.

"Đại tiểu thư, nghe nói hôm qua nhị lão gia lại vào phủ, nô tỳ sợ nhị lão gia đã…. động tay động chân vào mối hôn sự này" Giọng nói của Noãn Ngọc rất nhẹ.

Khưu Yên Nhiên nghe thấy, thở dài: "Ta nghe nói tháng sau tam đường tỷ sẽ phải xuất giá?"

"Vâng." Noãn Ngọc suy nghĩ một lát: "Đại tiểu thư có muốn tặng quà không?"

"Ta?" Khưu Yên Nhiên kiều mị cười rạng rỡ: "Hay là thôi đi, kẻo họ nghĩ rằng ta đang diễu võ dương oai." Nhị bá phụ có hai đứa con trai, còn lại đều là con gái, nhị bá phụ trông không có dáng vẻ của người có học, lại nổi lên ý đồ xấu, gả từng người con gái một, mưu cầu không ít sính lễ, cuộc sống này tốt hơn so với đại phòng rất nhiều.

Khưu Yên Nhiên trong lòng khinh thường , nhưng bây giờ nàng cũng có suy nghĩ như vậy, điểm khác biệt chính là đường tỷ, đường muội không cam lòng gả đi, nhưng nàng lại nguyện ý, năm nay nàng đã mười sáu tuổi, có thể đơn thuần được bao lâu nữa chứ.

Nhìn nụ cười tang thương trên mặt Khưu Yên Nhiên, hốc mắt của Noãn Ngọc hơi nóng, "Đại tiểu thư, phu nhân chắc chắn sẽ không hứa hẹn hôn sự kia."

"Noãn Ngọc."

"Có nô tỳ."

"Ta đã đồng ý."

Trong gió nhẹ, vẻ mặt Noãn Ngọc kinh ngạc, Khưu Yên Nhiên thoải mái nhắm mắt, hưởng thụ sự thoải mái duy nhất còn sót lại.

***

Ở bên kia, trong thư phòng Hình phủ có một giọng nói: "Thiếu gia."

Hình Lệ đặt bút lông sói trong tay xuống, lạnh lùng liếc nhìn tùy tùng của mình: "Thật phiền phức, có chuyện gì?"

Mặt tùy tùng Phúc Đức cười khổ: "Ma ma thân cận của phu nhân bảo tiểu nhân chuyển lời cho thiếu gia."

"Cái gì?" Hình Lệ một bên bưng lấy ly trà Long Tĩnh, dùng nắp gạt lá trà, tao nhã mà nhấp một ngụm.

"Phu nhân nói..." Phúc Đức nuốt nước miếng một cái: "Đầu tháng tư ngày mười thiếu gia sẽ đón thiếu phu nhân vào cửa."

Hình Lệ chậm rãi đặt ly trà xuống, buồn cười nhìn hắn: "Phúc Đức, ta ngược lại không biết từ khi nào lại đính hôn rồi."

Hình Lệ, một thương gia gạo nổi tiếng ở Dương Châu, có thể nói đã mở khắp ở Giang Nam, chẳng qua Hình Lệ , người đứng đầu Hình gia, rất khiêm tốn, nhưng nếu nói về chuyện hôn sự của Hình Lệ thì rất phong phú, nghe nói Hình Lệ xem mặt nhiều cô nương suốt năm năm, nhưng hắn vẫn chưa chọn được nữ nhân nào.

Người ta nói rằng không ai trong số những nữ tử từ đại gia khuê tú đến người nghèo, từ yểu điệu thùy mị cho đến thôn nữ không ai có thể lọt vào mắt hắn, Hình phu nhân gấp đến độ không được nữa, lúc trước còn có thể cho rằng con trai mình có điều kiện tốt và thích kén chọn, nhưng sự kén chọn này liền kéo dài năm năm, bên ngoài đã sớm tung nhiều lời đồn.

Có người nói Hình Lệ là một nam nhân, còn có người nói Hình Lệ đã che giấu bệnh kín khó nói, những tin đồn như vậy đã lọt vào tai Hình phu nhân khó chịu biết bao nhiêu, Hình phu nhân không thể không giở trò bằng phương pháp bá đạo.

"Phu nhân nói lần này là bà quyết định, thiếu gia phải nghe theo." Trên trán Phúc Đức đổ đầy mồ hôi, giọng run rẩy nói.

"Ồ?"

Một hạt mồ hôi chảy xuống trán Phúc Đức: "Phu nhân còn nói, lần này, nếu thiếu gia không nghe theo thì bà, bà..."

"Thế nào?"

"Liền chuyển vào Phật đường, để, để có thể yên tĩnh." Phúc Đức khó khăn lắm mới nói xong.

Hình Lệ cười một tiếng, tròng mắt đen lạnh lùng nhìn Phúc Đức: "Tất cả đã được quyết định, còn nói cho ta biết những lời này để làm gì chứ."

Phúc Đức đã ở bên cạnh Hình Lệ nhiều năm, vừa nghe xong liền biết Hình Lệ đã tức giận tới cực điểm, cho nên nhanh chóng im lặng, không dám nói thêm gì nữa, thân thể run rẩy.

"Là ai?"

Phúc Đức sững sờ một hồi, lập tức hiểu được lời nói của Hình Lệ: “Là một vị tiểu thư xuất thân từ một gia đình thư hương, năm nay vừa tròn mười sáu tuổi, còn dung mạo gì đó, tiểu nhân chỉ mới nghe nói qua, nhưng nghe nói dáng vẻ xinh đẹp khiến người ta vừa ý."

"Ồ, vậy diễm phúc của ta cũng chưa cạn rồi." Hắn cười lạnh phất tay một cái, muốn Phúc Đức lui xuống.

Phúc Đức lau mồ hôi trên trán, đành phải căng da đầu hỏi: "Thiếu gia, ngài đây là...?"

"Gửi lời đến cho phu nhân, ta biết rồi."

Nghe đến đây, Phúc Đức thở phào nhẹ nhõm, tính cách của thiếu gia bất thường, phu nhân lại cố chấp, may mà thiếu gia trúng chiêu này của phu nhân, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng chiêu tương tự chỉ có thể dùng một lần, Phúc Đức trong lòng cầu nguyện, hy vọng thiếu phu nhân chưa vào cửa sẽ khiến thiếu gia hài lòng, nếu không... Nhưng nhiều năm như vậy, thiếu gia vẫn chưa chọn trúng cô nương nào, thiếu phu nhân tương lai có thể không... Ai, chỉ có thể cầu trời cầu đất mà thôi.***

Hình thiếu gia cuối cùng cũng thành thân, rất nhiều người đang chờ xem náo nhiệt, cửa nhà Khưu phủ cũng sắp bị giẫm đạp, sính lễ không ngừng được chuyển vào, có thể thấy Hình phủ cũng khá coi trọng cuộc hôn nhân này.

Ngày thành thân, Khưu phủ cũng không đánh người mặt sưng, khéo léo đưa sính lễ cùng với đưa tân nương lên kiệu hoa đến Hình phủ, ngày đó không ít người nhìn thấy sắc mặt của Hình thiếu gia lạnh lùng đến cỡ nào, nhiều người bắt đầu suy đoán rằng Hình thiếu gia là bị ép cưới.

Trong mắt người dân ở Dương Châu, Hình thiếu gia cái gì cũng tốt, đẹp trai, gia tài cũng nhiều, đáng tiếc hắn là một người kỳ quái, nhiều người dù xinh đẹp tài mạo song toàn như thế nào đi chăng nữa hắn cũng không thích, cho nên có người đưa thôn nữ thô tục đến xem mặt, mà Hình thiếu gia kia cũng không thèm nhìn lấy, Hình thiếu gia như vậy bây giờ muốn cưới vợ, thật sự là chuyện lớn.

Trên con đường từ Khưu phủ đến Hình phủ không ít người xem náo nhiệt, mãi đến khi trời tối, đám đông mới giải tán, nhưng hôn sự này vẫn bị nhiều người bàn tán.

Hình phủ vào ban đêm không sôi động như người khác nghĩ, viện Thanh Phong của Hình Lệ yên tĩnh như thể không có hơi thở của ai, Phúc Đức nhanh chóng đi đến viện Thanh Phong, ngoắc tay gọi một đại nha hoàn, lẩm bẩm vài câu bên tai nàng ta, sắc mặt đại nha hoàn kỳ lạ mà gật đầu một cái, trở về phòng tân hôn, Phúc Đức vừa lau mồ hôi vừa nhanh chóng rời đi.
Chương Tiếp »