Lộ Ninh hoàn toàn không ngờ được Liễu Y Y sẽ hỏi như vậy, sửng sốt hồi lâu mới nghiêm túc trả lời: “Không có! Mặc dù quê tôi và Ngôn Hề đều ở thành phố Ninh, nhưng thành phố Ninh lớn như vậy, sao hai người có thể dễ dàng quen biết nhau được. Lại nói Ngôn Hề lớn lên điển trai như thế, nếu trước đây tôi từng gặp anh ấy ở thành phố Ninh, tuyệt đối không thể một chút ấn tượng cũng không có.”
Liễu Y Y có lẽ cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, xấu hổ cười: “Dù sao làm đồng hương với một người ưu tú như Ngôn Hề cũng là một loại duyên phận, hơn nữa trong quá trình thực tập, nói không chừng Ngôn Hề vì tầng quan hệ này mà sẽ để tâm đến cậu nhiều hơn một chút.”
Lục Ninh mấy năm nay lời nào khó nghe cũng đã nghe qua, rất ít khi trực tiếp xé rách mặt với người khác, nhưng không biết vì sao sau khi nghe được lời Liễu Y Y nói, khó nén được tức giận: “Tập đoàn Ngôn Hề có nhiều người như vậy, tôi cũng không tin chỉ có tôi và Ngôn Hề là người thành phố Ninh. Chẳng lẽ đối với ai là đồng hương Ngôn Hề cũng bỏ chút tâm tư sao? Nếu Ngôn Hề thực sự là một người như vậy, thì tập đoàn Ngôn Hề không có khả năng trong mấy năm ngắn ngủi như vậy mà phát triển tốt được.”
Lục Ninh vốn rất xinh đẹp, biểu cảm bình thường nhẹ nhàng cũng đủ khiến người khác cảm thấy hào quang bắn tứ phía, giờ phút này dưới cơn thịnh nộ, khuôn mặt lại càng đẹp hơn, cho nên ngay cả người cùng giới như Liễu Y Y cũng không khỏi bị diện mạo của Lộ Ninh hấp dẫn, nhất thời một câu cũng không thể phản bác được. Sau khi nhận ra mọi người trong cửa hàng đều đang nhìn, sắc mặt họ bất giác tái nhợt.
Lộ Ninh thấy vậy ngược lại có chút không đành lòng, nhịn không được hạ giọng nói: “Sau này đừng nói những lời như vậy nữa, cậu nói tôi cũng được rồi, Ngôn Hề không thù không oán với cậu, cậu cần gì phải hắt nước bẩn lên người ngài ấy như vậy.”
Vừa dứt lời, đúng lúc nhìn thấy lớp trưởng dẫn ba bốn nam sinh đi vào, Lộ Ninh tạm thời gác chuyện này lại, bắt đầu giúp đỡ mấy bạn học nam cùng nhau nâng bốn người bạn cùng phòng của mình dậy. Liễu Y Y bị Lục Ninh vô cớ phản bác, sắc mặt lạnh lùng ngồi trên ghế, hoàn toàn làm bộ khoanh tay đứng nhìn.
Lục Ninh thở dài, vốn dĩ cô còn muốn hàn gắn quan hệ với Liễu Y Y trong lúc cùng làm thực tập sinh ở tập đoàn Ngôn Hề, nhưng hiện tại xem ra, không cùng quan điểm thì khó mà dung hòa được.
Sau khi Lộ Ninh và những người khác rời đi, hai người đàn ông ngồi ở bàn cạnh Lộ Ninh đột nhiên cởi mũ lưỡi trai xuống, rồi nhìn nhau mỉm cười.
Trong đấy một người đàn ông trẻ tuổi cao gầy đeo mắt kính vỗ bả vai người đàn ông bên cạnh trêu ghẹo nói: “Vốn dĩ chỉ là muốn đến trường đại học của cậu, tìm chút ký ức về thời đại học, không nghĩ thế mà cũng có thể gặp được người ủng hộ cậu, chưa kể người ủng hộ này còn là một đại mỹ nữ! Ngôn Hề à, cậu đúng là làm cho thằng bạn học cùng tôi đây hâm mộ đến chết!”
Ngôn Hề cũng rất thẳng thắn: “Hâm mộ? Vậy cậu có thể nghỉ việc ở trường đại học, cùng tôi mạo hiểm xông pha thương trường. Chỉ cần giáo sư Kỷ cậu nguyện ý, cánh cửa tập đoàn Ngôn Hề luôn rộng mở đón chào. Dù sao thì chúng ta cũng là đồng hương với nhau mà.”
Vị giáo sư Kỷ trẻ tuổi bị Ngôn Hề trêu chọc là bạn cùng lớp đại học của Ngôn Hề, tên anh ta là Ngôn Hề, vì thành tích xuất sắc nên sau khi tốt nghiệp anh ta ở lại đại học A với tư cách là giáo sư đại học khoa chính quy, hiện là phó giáo sư trẻ nhất của đại học A.
Ngôn Hề và Ngôn Hề là bạn cũ, nên có bị trêu chọc cũng chỉ cười xòa, nhưng không khỏi lại bắt đầu chủ đề, nhắc tới hai cô gái vừa rời đi: “Hai cô gái ngồi cùng bàn vừa rồi, tôi hình như có chút ấn tượng, hẳn đều là là sinh viên đại học A, nhưng cụ thể thế nào tôi cũng không rõ lắm, đặc biệt là người đã nói giúp cậu kia, chính là cô bé đồng hương với chúng ta ấy, hình như là họ Lộ…”
Ngôn Hề bình tĩnh giúp anh ta rót đầy cốc nước, thản nhiên nói: “Lộ Ninh! Là sinh viên năm cuối chuyên ngành quản lý tài chính.”
Kỷ Thư vỗ đùi: “Đúng vậy, chính là cô ấy.” Nói xong lại nghi ngờ liếc nhìn Ngôn Hề: “Cậu biết cô ấy à?”
Ngôn Hề tránh nặng tìm nhẹ trả lời: “Hàng năm cô ấy đều nhận được học bổng hạng nhất do tập đoàn Ngôn Hề cấp, hơn nữa lần trước tôi đã gặp cô ấy ở công ty khi cô ấy đến phòng tài chính của Tập đoàn Ngôn Hề để phỏng vấn.”
Kỷ Thư nở nụ cười sâu xa: “Không nghĩ tới đường đường một tổng tài như cậu, lại có thể ghi nhớ trong lòng một chuyện nhỏ như vậy!”
Ngôn Hề thẳng thắn nhìn người bạn cũ: “Không còn cách nào khác, bộ dạng cô gái đó rất hợp mắt tôi, có không muốn nhớ kỹ cũng khó.”