Chương 4

Lão tam của ký túc xá là Tư Mã Quỳ, giang hồ gọi là anh Tư Mã, là một hủ nữ. Sở thích là chơi game và YY với giáo viên nam của trường, hơn nữa người này cực kỳ có tinh thần mạo hiểm, ngày đầu tiên đến trường đã ở trong lớp bịa đặt một câu chuyện xưa không thể không nói giữa thầy chủ nhiệm và thầy hiệu trưởng mà một trận thành danh.

Lão tứ của ký túc xá là Hà Hoa, là một tín đồ ăn uống điển hình, cô ấy biết tất cả các cửa hàng ngon bổ rẻ gần trường, về cơ bản người phụ trách đặt món trong những buổi liên hoan trong phòng đều là cô ấy. Đối với một số cô gái mà nói, đại học là một bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng đối với Hà Hoa, trường đại học chính là một cái trại chăn nuôi - suốt bốn năm đại học, cô ấy đã béo lên đến 80kg lận.

Lộ Ninh là em út nhỏ tuổi nhất trong ký túc xá, vậy nên đứng hàng thứ năm trong phòng, biệt hiệu là Chanh. Cô tự nhận bản thân là một học sinh giỏi luôn học hành chăm chỉ và phấn đấu trở thành hình mẫu của phụ nữ trí thức. Chẳng qua ở trong cảm nhận của những người khác, thân phận học sinh giỏi của cô là kỹ năng giấu mình bậc nhất, mà kỹ năng thực sự được tỏa sáng lại là - kỹ năng bình hoa.

Đúng, Lộ Ninh là một bình hoa, hơn nữa lại còn là kiểu bình hoa da trắng xinh đẹp, quyến rũ gợi cảm. Dáng người cô cao gầy thon thả, da thịt trắng nõn, một đôi mắt dường như có thể câu hồn người khác. Dùng lời của Phái Phái để nói thì là, Lộ Ninh vốn sinh sai thời rồi, nếu mà sinh ra ở thời cổ đại, một người cũng có thể nuôi sống cả một tòa thanh lâu!

Chẳng qua là không biết do bầu không khí trong phòng ký túc xá 531 không tốt, hay vẫn là do ánh mắt của con trai thời nay quá kém, cả năm cô nương trong phòng toàn bộ đều độc thân, tất cả đều không ngoại lệ. Buổi tối hôm nay trong phòng tổ chức tiệc ngủ, và như thường lệ, lúc nói đến những vấn đề từ lúc trước, trưởng ký túc xá Lương Bì cảm thán sâu sắc nói: “Chúng ta độc thân thì cũng thôi đi, sao xinh đẹp như Chanh mà cũng độc thân là sao hả? Đúng là không chấp nhận nổi mà!”

Lộ Ninh bi phẫn phụ họa: “Đúng thế! Thời buổi này đến ngay cả nam sinh đại học cũng không trông mặt mà bắt hình dong, đúng là không thể chấp nhận được!”

Tư Mã Qùy: “Không phải rất dễ hiểu sao…! Thời buổi này trai đẹp thì bận theo đuổi trai đẹp hơn mình ngoài đời, trai kém hấp dẫn thì bận theo đuổi trai đẹp hơn mình trên mạng, gái đẹp đương nhiên làm gì còn chỗ đứng nữa.”

Phái Phái lâm vào trầm tư: “Theo như lời Tiểu Qùy nói, trai đẹp bây giờ chỉ thích con trai thôi! Vậy mấy cậu cảm thấy, người giống như Ngôn Hề sẽ thích con trai hay là con gái?”

Lộ Ninh bất đắc dĩ: “Bạn học Phái Phái… Vì sao chuyện gì cậu cũng thể kéo đến trên người Ngôn Hề vậy hả?”

Phái Phái vui vẻ nói: “Không còn cách nào khác! Cậu sắp phải đi thực tập ở tập đoàn Ngôn Hề rồi, tớ tò mò không được sao!”

Hà Hoa: “Tớ cảm thấy… Ngôn Hề hẳn là thích con gái.”

Mọi người còn tưởng rằng cô ấy biết ẩn tình gì bên trong, lập tức ra vẻ nghiêng tai lắng nghe: "Hả?”

Hà Hoa: “Mấy cậu nghĩ xem! Chỉ bằng vẻ bề ngoài của Ngôn Hề, nếu anh ấy thật sự thích con trai như cậu nói, vậy anh ấy cũng chỉ có thể thích chính bản thân mình thôi. Vậy nên đương nhiên là anh ấy thích con gái rồi!”

“...” Logic kiểu này thật sự không có vấn đề gì đấy chứ?

Không biết có phải vì buổi tối nói đến xu hướng tính dục của Ngôn Hề hay không, Lộ Ninh thực sự lần đầu tiên mơ thấy Ngôn Hề. Trong mơ, Ngôn Hề thâm tình chân thành nói với cô: “Có một chuyện tôi vẫn chưa nói cho ai, nhưng bây giờ tôi quyết định nói cho cô biết. Thật ra… Tôi vẫn luôn thích bản thân tôi, cô xem, tôi đẹp trai như này, quyến rũ như này…”

Bởi vì giấc mơ này, ngày hôm sau, cả người Lộ Ninh đều mơ mơ màng màng, đến nỗi lớp trưởng đã tag cô nhiều lần trong nhóm nhưng cô đều không phản hồi, chỉ khi lớp trưởng tức muốn hộc móc nhắn riêng với cô, Lộ Ninh mới luống cuống tay chân nhấn mở khung chat với lớp trưởng.

[Lớp trưởng]: Lộ Ninh, cậu làm sao vậy? Cho dù cậu có ý kiến lớn thế nào với người lớp trưởng như tôi thì cũng không nên làm cái trò phớt lờ tôi trước cả lớp như thế chứ?

[Lớp trưởng]: Dù thế nào đi chăng nữa, tôi hy vọng cậu có thể gạt những bất bình cá nhân sang một bên, không cần phải ghen tị với vẻ đẹp của tôi, tất cả phải lấy tập thể làm trọng. Hơn nữa dù sao cậu cũng là lớp phó, vào thời khắc mấu chốt như thế này càng phải làm gương đi đầu.

[Lớp trưởng]: Lộ Ninh?

[Lớp trưởng]: Tôi quá thất vọng về cậu rồi, không ngờ rằng cậu lại là loại người như thế này.



Lộ Ninh bừng tỉnh, cô chỉ là ngơ ngẩn không kịp nhắn lại mà thời, cô bạn lớp trưởng này phát điên cái gì thế?

[Chanh]: Thật xin lỗi, vừa rồi tôi đang vội không đọc được tin nhắn, có việc gì sao?

[Lớp trưởng]: … Bỏ đi, mọi người đều đang ở phòng học, cậu tự mình đến đây đi!

Lộ Ninh nhìn mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, thực lòng không muốn ra khỏi cửa, vì vậy cô gõ từng chữ một: [Có chuyện gì không thể nói trực tiếp trên QQ được sao?]

[Lớp trưởng]: Có thể… Nhưng vừa rồi tôi tag tên cậu nửa ngày trên nhóm chat không thấy cậu trả lời, cho nên bây giờ tôi không muốn nữa.

Lần đầu tiên làm lớp trưởng, tùy hứng như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?