Chương 25
Chiều ngày hôm sau, Ân Trục Ly đang cùng Hách đại tổng quản hạch toán tiền bạc của mỗi cửa hàng nửa năm qua. Thẩm tiểu vương gia chẳng chịu ngồi yên, ầm ĩ đòi đi ra ngoài dạo. Ân đại đương gia cũng không biết làm sao, đành dặn dò tiểu Hà chăm sóc Cửu gia cẩn thân, một là không được gây chuyện, hai là không được uống rượu nhiều.
Tiểu Hà vâng dạ liên tục rồi theo Thẩm Đình Giao ra ngoài.
Đợi hắn đi khỏi, Ân đại đương gia cũng đứng dậy “Hách tổng quản, những thứ này ngươi và mấy người ở phòng thu chi tính đi, bản Đại đương gia về Đại trạch Ân gia một chuyện đây.”
Hách Kiếm là một người thông minh, sao lại không biết là nàng muốn đi thăm Đường Ẩn nên vội vàng đồng ý. Ân Trục Ly cũng không chuẩn bị gì mà nhảy lên Lão Tam rồi chạy về Ân gia.
Lúc này trong cung cũng đang ồn ào chuyện Trang phi nương nương mất tích, người trong cung truy tìm khắp nơi thì thấy xác nàng ta nằm cạnh hồ Bồng Lai, chết đã lâu.
Thẩm Đình Xa đương nhiên rất tức giận, sai người mau chóng điều tra. Những ngày đó chỉ có Phúc Lộc vương và Phúc Lộc vương phi tiến cung để tạ ơn, Thẩm Đình Xa cũng hiểu trong lòng, Ân Trục Ly không có thời gian để ra tay, huống hồ Trang phi nương nương cũng không có thù oán gì với nàng, nàng không có động cơ gϊếŧ người.
Mà Phúc Lộc vương thì có thể trực tiếp bỏ qua. Thẩm Đình Xa vỗ mạnh vào ngự án, đệ đệ này xưa nay yếu đuối, đừng nói là gϊếŧ người, chỉ gϊếŧ một con gà cũng đã quá sức hắn, hắn cũng chẳng có lý do gì phải gϊếŧ mấy tần phi trong cung. Hắn lớn tiếng “Phúc Lộc vương và Phúc Lộc vương phi thì không cần tra tới, chỉ có thể là người trong cung làm thôi.”
Như vậy thì chẳng còn một manh mối nào. Một vụ án xảy ra ngay trong cung vậy mà chẳng điều tra được là ai làm.
Ân Trục Ly vừa mới tới trước cửa thì đã thấy Kha Đình Phong phụng phịu bước ra. Hai người chạm mặt, Kha Đình Phong lại thở phào “Trở về là tốt rồi, hắn không chịu uống thuốc.”
Ân Trục Ly nghe vậy thì cau mày, phía sau hắn có dược đồng bưng chén vẫn còn đầy ắp thuốc. Nàng cầm lấy chén thuốc kia, nhẹ nhàng nói “Để ta.”
Lúc quay về vẫn thấy vắng lặng, cho tới khi Ân Trục Ly bước vào thì mới thắp đèn, Ân Trục Ly vẫn không hiểu tại sao Đường Ẩn lại thích đứng trong bóng tối.
Lúc đẩy cửa ra thì thấy Đường Ẩn đang nằm trên giường, vết thương nghiêm trọng, chắc là hắn không nhúc nhích được. Hắn nhìn thấy chén thuốc trên tay Ân Trục Ly thì ho nhẹ một tiếng, từ từ nói “Sao ngươi lại đến đây?”
Ân Trục Ly ngồi xuống bên cạnh giường, thấy vẻ mặt của hắn nghiêm túc như vậy thì lại nhớ tới nụ hôn phớt qua hôm trước, mặt nàng ửng hồng, ho nhẹ rồi nói “Sư phụ, người cũng lớn tuổi như vậy rồi, sao còn học thói hư của Cửu gia nhà ta? Mau uống thuốc đi.”
Đường Ẩn nhìn chén thuốc đen xì kia thì trán nổi gân xanh, lại nhớ tới chuyện lần này ám sát bị thất bại thì lại buồn bực trong lòng “Cơ thể vô dụng thế này, không chữa cũng được.”
“Không thể nói vậy được,” Ân Trục Ly khuấy chén thuốc, trong giọng nói ngập tràn cay đắng “Lần này không chữa hết thì năm sau sao đi tiếp được?” Nói xong nàng lại vui vẻ “Nói ra thì một năm sư phụ cũng chỉ trông đợi ngày hôm đó, năm nào cũng vậy mà!”
Đường Ẩn bị nàng ghẹo thì nóng máu, nhịn không được lườm nàng một cái, nàng lại múc một muỗng thuốc đưa qua “Sư phụ uống đi, chữa trị cho tốt rồi sang năm ta lại đi tiếp!”
Đường Ẩn có vai vế làm sư phụ nên cũng không quá mất mặt, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi há miệng ngậm muỗng thuốc kia, đắng đến nỗi nhăn nhó mặt mày. Ân Trục Ly đành phải đút từng muỗng cho hắn, hắn hít sâu một hơi rồi uống hết thuốc.
Ân Trục Ly lấy bọc giấy bên hông ra rồi cầm một cục đường, đợi hắn há miệng thì nhét vào miệng hắn. ĐƯờng Ẩn thấy ngòn ngọt trong miệng, chút đắng chát kia cũng hết, chỉ là gánh nặng trong lòng vẫn không thể nào biến mất.
Mười chín năm, mỗi năm hắn phải đánh với Khúc Thiên một trận nhưng lúc nào cũng thất bại. Lần này đánh lại thấy công phu của Khúc Thiên tiến bộ không ít, làm cho hắn càng thêm vô vọng.
Mối thù của Bích Ngô khó báo tới như vậy sao?
Ân Trục Ly nhìn vẻ mặt của hắn, ý cười dâng trong mắt “Sư phụ, mùi vị thế nào?”
Đường Ẩn bừng tỉnh, không muốn những chuyện này ảnh hưởng tới nàng “Cũng tạm.”
ÂN Trục Ly nhướng mày “Ngay cả sư phụ cũng khen thì chắc là rất tốt rồi.” Nàng lại cầm một cục tới đút cho Đường Ẩn rồi nói tiếp “Khó trách Lão tam lại thích như vậy.”
ĐƯờng Ẩn sặc một tiếng phun cục đường ra, tay phải nắm lấy cây sáo giống nàng, chút buồn bực trong lòng cũng bị cơn giận lấn át “Dám lấy đường của Lão Tam cho sư phụ ăn, ngươi thật là nghịch đồ!”
Ân Trục Ly đã nhảy khỏi tầm đánh của hắn, vẫn cợt nhã trêu ghẹo “Lời này của sư phụ không đúng rồi, Lão Tử từng nói vạn vật đều không phân biệt, nếu đã không biệt thì thứ Lão Tam ăn được, sao sư phụ lại không ăn được?”
ĐƯờng Ẩn giận dữ “Hỗn láo!”
Ân Trục Ly lập tức ngoan ngoãn đứng im “Trục Ly sai lầm rồi, dù vạn vật đều không phân biệt thì sư phụ vẫn khác người.”
Đường Ẩn cầm cây sáo đánh vào thành giường vang lên một tiếng, cuối cùng cũng không biết phải làm sao với nàng, cười mắng “Đồ ma lanh!”
ÔN Ngọc đứng ngoài cửa nghe tiếng cười thì cũng nhếch miệng – tính tình của Đường tiên sinh xưa nay nghiêm túc, gặp được Đại đương gia thì cũng xem như vỏ quýt dày có móng tay nhọn…
Mà ở ngoài phường Phú Quý thì tình hình của Thẩm tiểu đương gia không được tốt cho lắm. Hắn vốn tính tới đây dùng ít tiền lẻ chơi bạc với Câu Tiễn. Mà Câu Tiễn đương nhiên không dám ăn tiền của hắn – hắn thua sẽ không vui, hắn không vui thì Đại đương gia cũng sẽ không vui, một khi Đại đương gia không vui thì mọi người cũng đừng hòng vui.
Nên mỗi lần Thẩm tiểu vương gia đến phường Phú Quý để đánh bạc thì … được rồi, cứ cho ăn đi.
Mà mấy tên quan trong triều đình đều biết một luật bất thành văn – muốn ăn cơm miễn phí, dẫn Thẩm tiểu vương gia theo, nếu muốn đánh bạc không thua, dẫn Thẩm tiểu vương gia theo, nếu muốn chơi gái ở kỹ viện, cũng phải dẫn Thẩm tiểu vương gia theo.
Hắn vừa bước vào cửa phường Phú Quý thì đã có người tới đon đã, một người là Câu Tiễn, một người là con thứ của Khúc Thiên – Khúc Hoài Thương. Hắn nhìn thấy Thẩm tiểu vương gia thì thân thiết “Cửu gia, lâu rồi không gặp.”
Thẩm Đình Giao lúc bé cũng chơi với huynh đệ bọn hắn thì cũng bắt tay một cái “Gần đây nghe nói ngươi đem quân tới huyện Vạn NIên tìm quan ngân, ổn chứ?”
Khúc Hoài Thương nghe nhắc tới việc này thì bực bội “Huyện Vạn Niên trước nay vẫn yên bình, bản tướng quân nhiều năm vận chuyển đồ như vậy, lần đầu tiên gặp mấy tên cướp trắng trợn như vậy, may mà gia phụ ra mặt giúp đỡ.”
Nhắc tới Khúc Thiên thì hắn vừa kính lại vừa sợ, lập tức chuyển đề tài “Đừng nói những chuyện bực bội đó nữa, đặt đi đặt đi.”
Thẩm tiểu vương gia đặt tiểu, nên tất cả mọi người đều đặt tiểu theo hắn. Nhà cái lau mồ trên trán, cuối cùng mở ra, vẫn là tiểu.
Trở về nhà.
Ân Trục Ly sai ÔN Ngọc đi chuẩn bị đồ ăn, vì Đường Ẩn bị thương nên mấy món ăn này đều mềm nhạt, dễ ăn.
Đường Ẩn không đứng dậy được, Ân Trục Ly sai người kéo bàn lại gần, tự múc một chén cháo rồi đút cho Đường Ẩn. Đường Ẩn cảm thấy tư thế nay hơi kì, đưa tay cầm lấy chén cháo trên tay nàng nhưng nàng lại tránh đi, nghiêm túc nói “Sư phụ bị thương, đừng động đậy thì hơn.”
ĐƯờng Ẩn đành để nàng đút từng muỗng cháo cho mình, nàng gắp một miếng sủi cảo đút tới, dịu dàng nói “Nếu có một ngày Trục Ly chết đi, sư phụ cũng đuổi theo kẻ thù mà trả thù cho con như vậy thì tốt quá.”
“Không được nói bậy!” Đường ẨN ngẩng đầu, thấy nàng đang nhìn dải lụa mỏng quấn quanh vết thương của mình thì trong lòng lại mềm đi, chậm rãi nói “Đại đương gia đã ôm được Cửu gia về, chẳng lẽ không phải là người có tình thì thành gia quyến rồi sao? Cần gì nói những chuyện như vậy.”
Ân Trục Ly nhìn hắn một lát rồi lại múc một muỗng cháo đút tới, mỉm cười nói “Đúng vậy, nhưng mà nếu muốn Cửu gia nhà ta báo thù cho thì… khụ, hơi có chút ép người quá đáng.”
ĐƯờng Ẩn nghĩ lại thì lại cười “Tính tình của Cửu gia cũng rất hợp với ngươi rồi. Nếu không phải hắn thì ai cũng chẳng thể ở chung với ngươi nổi.”
Ân Trục Ly cũng chẳng muốn tiếp tục đề tài này, nhưng vẫn không kiềm nổi mà thốt ra “Nếu là một người dịu dàng như sư phụ thì đương nhiên là chịu nổi Trục Ly rồi.”
Đường Ẩn đen mặt “Hồ đồ!”
Lớn tiếng như vậy hình như đυ.ng tới vết thương, hắn hít sâu một hơi, Ân Trục Ly vội vàng đặt chén đũa xuống, kéo chăn mỏng ra mà nhìn vết thương trước ngực hắn. Nàng thấy không bị chảy máu thì thở ra nhẹ nhõm, đưa tay sờ vào “Đau sao? Để đệ tử gọi Kha Đình Phong.”
Lúc này Đường Ẩn đã tỉnh táo, vẫn không dám động đậy, thấy vẻ mặt lo lắng của nàng thì khẽ nói “Không cần, vi sư không sao. Về sau không nên nói đùa như vậy, ngươi đã gã làm thê tử của người khác, phải để ý cẩn thận lời nói và việc làm, những lời như vậy để người khác nghe được thì còn ra thể thống gì nữa!”
Thật ra… không phải là nói đùa đâu sư phụ à. Chỉ là một chút ý nghĩ vẫn vơ, có nói ra cũng vô ích. Ân Trục Ly hạ mắt nhìn xuống, không dám làm hắn tức giận, chỉ vâng vâng dạ dạ.
Buổi chiều, Ân Trục Ly trở về Phúc Lộc vương phủ, Thẩm Đình Giao được Khúc Hoài Thương đỡ về, toàn thân đều là mùi rượu, hiển nhiên là đã say khướt rồi, Ân Trục Ly hơi bực bội.
Khúc Nhị công tử cũng cười biết lỗi “Gặp mấy người bạn cũ, Cửu gia từ chối không được nên uống nhiều một chút, xin Vương phi bỏ qua.”
Ân Trục Ly đỡ lấy Thẩm Đình Giao trong tay hắn rồi ôm vào ngực, lại sai người hầu đi nấu canh giải rượu, lúc này mới quay đầu nhìn Khúc Hoài Thương, giọng nói như có thâm ý khác “Cũng là người một nhà, huynh nên khuyên can ngài ấy mới đúng.”
Lời nói kia quá mức trịnh trọng làm Khúc Hoài Thương ngẩn ra, Ân Trục Ly đã ôm Thẩm Đình Giao về phòng.
Khúc nhị công tử cũng là người thông minh, nhưng hắn suy nghĩ thế nào cũng không hiểu ý tứ của lời này.
Buổi chiều hắn về phủ cũng không dám hỏi Khúc đại tướng quân, đành phải quanh co hỏi mẫu thân Ngụy thị, nào ngờ Ngụy thị vừa nghe thấy tên Ân TRục Ly đã giận dữ đến nỗi muốn đánh hắn.
Hắn vốn là thiếu niên trẻ tuổi, đối với chút chuyện này thật là tò mò vô cùng, Khúc nhị công tử càng muốn biết rõ sự thật. Hắn đi dọc con đường mòn trong hoa viên, một lát sau thì thấy có bóng người đứng ở trước Thính Vũ Lâu, trong Lâu thắp đèn sáng.
Hắn nghĩ là phụ thân đang bàn chuyện cùng với mấy trọng thần trong triều, nhìn lại thì đột nhiên mở tròn mắt – Đúng rồi, Khúc Phúc, hắn theo phụ thân nhiều năm như vậy, có chuyện gì của phụ thân mà Khúc Phúc không biết chứ?!