Chương 2: Tự đưa tới cửa

Editor: Mặc Thu

“Người thật nhiều nha.” Chử Dịch không tham gia nhiều loại hình tiệc rượu như vậy, hội trường này so với cái mà gì nhỏ cậu kết hôn còn lớn gấp 2 lần!

Đào Hồng Vĩ ở một bên nhắc nhở nói: “Đừng bày ra bộ dáng chưa hiểu chuyện đời như thế.”

“Ồ, tôi, tôi hiện tại phải làm cái gì?” Chử Dịch sờ sờ chóp mũi, nhìn quanh hội trường, cậu muốn đi sang phía bên kia nhìn thử xem.

“Cùng tôi đi kính rượu vói mấy giám đốc thương nghiệp, Vũ Hàm cũng đi theo, để anh giới thiệu cho em quen biết mấy người chế tác âm nhạc trước.” Đào Hồng Vĩ hàng năm trà trộn ở mấy cái tiệc rượu thương nghiệp này, tài ăn nói của hắn rất tốt đáng tiếc không có hậu trường, vài người nghệ sĩ hot lên từ tay hắn lập tức liền bị công ty phân cho người đại diện khác. Buồn bực thì buồn bực, nhưng đãi ngộ của hoàn vũ giải trí rất tốt, vì tiền mà nhân nhượng cũng không phải không được.

Chử Dịch theo ở phía sau mặt cười sắp cứng luôn rồi, bụng rỗng còn uống một bụng rượu vang đỏ làm dạ dày lẫn đầu óc cậu đều quay cuồng. Đào Hồng Vĩ dẫn cậu đi chào mấy vị giám đốc thương nghiệp, trong đó có 2, 3 người qua tuổi cái tuổi nửa trăm rồi, đầu trọc bụng to cứ nhìn chằm chằm cậu, Chử Dịch chỉ hận chính mình thị lực quá tốt, đối với việc lông mũi của đối phương bị lọt ra ngoài cậu đều nhìn thấy rõ ràng!

“Đào ca, tôi có thể đi ăn một chút gì không? Dạ dày không được thoải mái.” Chử Dịch cảm thấy chính mình cần phải xây dựng tâm lý đầy đủ. Sao cậu có thể tìm một kim chủ như vậy được.

Đào Hồng Vĩ phất phất tay nói: “Đi đi, đừng ăn quá nhiều.”

Chử Dịch đi đến khu đồ ăn, khu vực này không có nhiều người lắm, cậu gắp một khối bò bít tết, cầm một chén salad rau dưa ăn, mới vừa ăn một nửa ánh đèn liền tối sầm xuống, ánh đèn ở sân khấu tiệc rượu sáng lên, phó tổng giám độc của hoàn vũ giải trí lên đài nói chuyện.

Chử Dịch nhanh chóng ăn xong đồ ăn, lại uống them ly nước trái cây, sau đó liền đi về hướng sân khấu bên kia, mới vừa chen vào nghe không đến năm phút, bụng cậu liền bứt đầu ầm ĩ. Chử Dịch nhìn bốn phía hội trường, ánh đèn thì lờ mờ mà người lại nhiều, cậu không thấy được Đào Hồng Vĩ, vội tránh đám người chạy về phía toilet.

Mười lăm phút sau, Chử Dịch mặt đầy mặt thoải mái ra khỏi toilet, vừa ngâm nga một gia điệu vừa mở nước rửa tay.

Một tiếng ‘ ầm ’ vang lên, cửa toilet bị người ta mạnh mẽ đẩy ra, một người đàn ông cao lớn nhưng bước chân hơi loạng chạng đi tới, hắn bước nhanh đi đến bồn rửa tay bên này rửa mặt, lực độ lớn đến nỗi Chử Dịch nhìn thấy cũng cảm thấy mặt đau.

Hô hấp của nam nhân có chút thô nặng, hắn hất nước lên mặt một phen, bọt nước chảy xuống theo gương mặt góc cạnh.

Chử Dịch lúc này mới thấy rõ diện mạo của nam nhân, chỉ thấy nam nhân trong gương đẹp trai vô cùng, lông mày đậm hơi hướng lên, dưới hàng mi dài hơi cong là một đôi mắt u ám thâm thúy như chim ưng, tròng mắt mang theo lạnh lẽo, có chút cuồng dã không kềm chế được. Sống mũi cao, đôi môi mỏng và gợi cảm, cà vạt nới lỏng,cởi hai cúc trên áo sơ mi, hầu kết lăn lộn làm tim Chử Dịch loạn nhịp.

“Cái kia, anh không sao chứ?” Chử Dịch xê dịch sang cạnh nam nhân, cậu thân cao 178cm mà người kia còn cao hơn cậu nửa cái đầu.

Nam nhân từ trong gương nhìn sang Chử Dịch, không nói chuyện.

Chử Dịch tâm tư bay bổng, người có thể tới cái tiệc rượu này, trừ bỏ người như bọn họ đến tiếp khách, mặt khác đều là nhân vật có uy tín danh dự, trong tư liệu cậu không nhìn thấy người này nhưng cậu rất tin tưởng, có được loại khí chất Vương Bá này tuyệt đối không phải người thường!

“Ai, anh đừng đi mà! Anh nhìn xem tôi thế nào?” Chử Dịch thấy nam nhân xoay người rời đi, vội vàng chạy tiến lên vài bước ngăn trở đối phương.

“Cái gì?” gương mặt trắng nõn của nam nhân hơi hơi phiếm hồng, mày hắn nhíu chặt, vừa rồi cận thận như vậy rồi, cũng không biết là ly rượu nào xảy ra vấn đề.

“ Diện mạo của tôi nè, dáng người cũng không tồi, hơn nữa vẫn là xử nam! Anh có muốn suy xét việc bao dưỡng tôi không?” Chử Dịch giữ chặt ống tay áo của nam nhân, sợ đối phương không đợi cậu nói xong liền rời đi.

Nam nhân hơi sửng sốt một lát, trên dưới đánh giá thanh niên trước mặt, đối phương nhìn qua mới ngoài đôi mươi, tóc óng mượt như hắc ngọc phiếm mang ánh sáng nhàn nhạt, màu da trắng nõn, ngũ quan thanh tú, khi mỉm cười trên má còn có lúm đồng tiền, một đôi mắt lấp lánh.

Chử Dịch thấy nam nhân đánh giá cậu, cảm thấy hấp dẫn, lập tức chủ động mà ôm lấy cánh tay của nam nhân nói: “Suy xét một chút đi, tôi rất ngoan, không khóc không nháo không thắt cổ, kim chủ đại nhân chỉ cần hú một tiếng thôi, tiểu nhân như tôi tùy ngại gọi tới gọi lui!”

“…… Thật sự là xử nam?” Nam nhân nghe được gân xanh liền nổi lên, đến tột cùng là từ đâu nhảy ra nhóc ngốc này vậy! Hắn nâng cằm của nhóc ngốc lên, diện mạo mày rất hợp gu hắn.

“Cam đoan không giả, không lừa già dối trẻ!” Chử Dịch chớp chớp mắt, chân thành tha thiết nhìn nam nhân.

“Được, đi thôi.” Nam nhân ôm lấy bả vai Chử Dịch rời khỏi nhà vệ sinh, hắn bị người hạ thuốc cả người đang rất là khó chịu, có một nhóc ngốc tự đưa tới cửa, hắn hưởng dụng một phen cũng không sao.