Chương 35: Bảo đảm

Nhϊếp Chính Vương phủ

Cả người Quân Vũ Nguyệt tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngâm mình ở trong bồn tắm nước nóng, nhếch miệng lên nở một nụ cười vô cùng lạnh nhạt, một tay cầm lấy một cái chén bạch ngọc trong suốt, tay khẽ nâng, đưa chén bạch ngọc đến bên môi, uống một hớp, hạ ly rượu, đứng dậy đứng trước giá treo xiêm áo áσ ɭóŧ qυầи ɭóŧ, nước đọng trên người, đưa tay cầm một bộ xiêm áo mặc vào, đi vào tẩm điện.

Ở trong tẩm điện, dạ minh châu phát ra tia sáng chói mắt.

Trên bàn cờ bằng gỗ Lim, đã bày xong cờ, Quân Vũ Nguyệt đi tới ngồi xuống, kẹp một quân, nghiêng đầu trầm tư, nghĩ đến nước cờ của Phượng Khuynh Thành, Quân Vũ Nguyệt khẽ lắc đầu, lúc đó không phát hiện ra, giờ phút này cẩn thận suy nghĩ, mới phát hiện mỗi nước cờ đều cực kỳ tinh xảo.

Hay cho một diệu nhân!

Hạ quân cờ xuống, tái diễn mỗi một bước cờ của hắn cùng với Phượng Khuynh Thành.

Thư Mộ Bạch vội vàng hấp tấp chạy vào, nhưng gương mặt Quân Vũ Nguyệt lại lạnh nhạt, khẽ nhếch môi, Thư Mộ Bạch hận không thể nhào tới, liều mạng chết sống với hắn.

Quân Vũ Nguyệt ngẩng đầu, nhìn Thư Mộ Bạch tức giận khó chịu nổi, dùng giọng nhàn nhạt nói: "Ai lại trêu chọc ngươi?"

"Vũ Nguyệt, là ngươi có đúng hay không?" Thư Mộ Bạch hỏi, tay nắm thành quả đấm.

Quân Vũ Nguyệt kinh ngạc, ngẩng đầu thẳng tắp nhìn về phía Thư Mộ Bạch, "Cái gì ta làm? Ta làm cái gì, trêu chọc đến ngươi sao?"

"Ngươi......" Thư Mộ Bạch nổi đóa, há miệng muốn nói điều gì, chợt nghe bên ngoài Triêu Huy lâu, một tiếng quát giận dữ truyền đến.

"Quân Vũ Nguyệt, ngươi lăn ra đây cho ta!"

Vừa nghe tiếng gầm lên này, Quân Vũ Nguyệt thì biết rõ là Phượng Khuynh Thành, nhưng mà, tại sao nàng lại trở lại?

Còn tức giận như vậy?

Đặt quân cờ xuống, đứng dậy đi ra khỏi tẩm điện, nhưng mà chân phải bước ra, chân trái vẫn còn ở trong tẩm điện, đã cảm giác được có sát khí mang theo sự tức giận đang đến gần.

Ánh mắt Quân Vũ Nguyệt lạnh lùng híp lại, liền nhìn thấy Phượng Khuynh Thành giơ kiếm nhẫn tâm đâm về phía hắn.

Một tay Quân Vũ Nguyệt chắp sau lưng, tay phải duỗi một cái, cầm thân kiếm, dùng sức nắm chặt, kiếm cắt đứt lòng bàn tay, một giọt một giọt máu rơi xuống.

Rơi trên đất, một vùng đỏ tươi.

Tay Long Nhất Ám Nhất gắt gao cầm chuôi kiếm, chỉ cần Quân Vũ Nguyệt nói một câu, bọn họ liền bắt Phượng Khuynh Thành lại.

Nhưng Quân Vũ Nguyệt không có ra lệnh, bọn họ cũng chỉ có thể kiềm lại, chờ ra lệnh!

"Vì sao?" Diễn đàn L &* Ê Q %$ ÚY Đ ;" ôn

Quân Vũ Nguyệt hỏi.

Mặc dù kiếm không có đâm vào tim, lại cảm thấy, tim rất đau.

"Ngươi còn có mặt mũi hỏi ta tại sao?" Phượng Khuynh Thành gầm lên, giơ tay lên đập hộp gấm đang ôm ở trong ngực vào người Quân Vũ Nguyệt.

Trong lòng đặc biệt tức giận.

Không muốn cho nàng Thiên Sơn Tuyết Liên thì thôi, tại sao phải cho nàng hi vọng, lại làm cho nàng thất vọng, đả kích trầm trọng như vậy, nàng không chịu nổi.

Giờ khắc này, Phượng Khuynh Thành hận độc Quân Vũ Nguyệt.

Hận hắn tại sao có thể trêu đùa nàng như vậy?

Một tay Quân Vũ Nguyệt tiếp được hộp gấm, thả lỏng bàn tay nắm chặt trường kiếm ra,

không ngừngmáu chảy, mở ra xem, "Thiên Sơn Tuyết Liên?"

Quân Vũ Nguyệt vẫn có chút không hiểu, không phải nàng gấp gáp cần Thiên Sơn Tuyết Liên sao? Tại sao lại ném trở lại?

Thấy nàng tức giận như vậy.

Tâm tư Quân Vũ Nguyệt hơi đổi, cầm Tuyết Liên lên xem thật cẩn thận, rồi nhìn Phượng Khuynh Thành, "Khuynh Thành, có đôi lời, gọi quan tâm sẽ bị loạn, ngươi có từng nghe qua?"

"Bớt giả bộ ngớ ngẩn để lừa ta, Quân Vũ Nguyệt, ngươi không cần trêu người như vậy!" Phượng Khuynh Thành lạnh lùng nói.

Tay siết chặt đến mức vang lên tiếng răng rắc.

Quân Vũ Nguyệt khẽ than thở, bàn tay không ngừng máu chảy bỗng bắt lấy tay phải đang cầm kiếm của Phượng Khuynh Thành, Phượng Khuynh Thành phản ứng kịp, cổ tay đã bị Quân Vũ Nguyệt giữ chặt, không thể động đậy.

"Theo ta đi vào!" Quân Vũ Nguyệt nói xong, dùng sức lôi kéo, liền kéo Phượng Khuynh Thành vào tẩm điện, sau đó, Thư Mộ Bạch bị vứt ra, tẩm điện, cửa, trong nháy mắt bị đóng lại.

Hồng Tụ Thiêm Hương thấy Phượng Khuynh Thành bị lôi đi, rút kiếm bay về hướng tẩm điện, chuẩn bị cứu Phượng Khuynh Thành, Ám Nhất Long Nhất lập tức ngăn lại, bốn người tấn công nhau.

Đều là cao thủ, lực sát thương càng thêm cường đại.

Không Hư Tử lại nhìn Thư Mộ Bạch hùng hùng hổ hổ ngã trên mặt đất, thở dài một tiếng, "Mộ Bạch......"

Thư Mộ Bạch nghe có người kêu mình, nhìn theo tiếng, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, vội vàng bò dậy, "Sư phụ, lão nhân gia ngươi vì sao lại tới đây?"

"Có chút chuyện gấp, làm sao ngươi lại ở Nhϊếp Chính Vương phủ?" Trống không trung hỏi.

Thư Mộ Bạch lôi kéo Không Hư Tử đi tới một bên, tránh Hồng Tụ Thiêm Hương, Long Nhất Ám Nhất đang kịch chiến ra, mới lên tiếng, "Sư phụ, ta cảm thấy, Quân Vũ Nguyệt là một nhân vật, mới lưu lại giúp đỡ hắn, nhưng lão nhân gia ngươi, không phải nói, cuộc đời này không màng tới thế tục nữa sao, làm sao lại xuất cốc rồi?"

"Còn không phải là vì sư tổ ngươi!"

Thư Mộ Bạch lắp bắp.

Khó tin, sư phụ nhà hắn, lớn tuổi như vậy, lại bái sư?

"Sư phụ, ngươi đang giỡn sau?" Thư Mộ Bạch nói xong, giọng nói run lên.

Mặc dù hắn bất cần đời, nhưng mà, đối với khôn sư phụ nuôi dưỡng mình từ nhỏ cho tới lớn, vẫn tương đối kính trọng.

"Hồ đồ!" Trống không trung trách mắng một tiếng, lôi kéo Thư Mộ Bạch hỏi, "Vi sư hỏi ngươi, ngươi cũng đã thấy Thiên Sơn Tuyết Liên?"

Thư Mộ Bạch gật đầu.

"Mang vi sư đi nhìn một chút, Thiên Sơn Tuyết Liên thật sự!"

Thư Mộ Bạch bị làm khó.

Bởi vì, hiện tại hắn đi đâu lấy Thiên Sơn Tuyết Liên thật đây?

Bỗng nhiên chợt nhớ ra gì đó, Thư Mộ Bạch quay đầu lại, nhìn tẩm điện của Quân Vũ Nguyệt, cửa đang đóng chặt, Hồng Tụ Thiêm Hương, Long Nhất Ám Nhất đánh đến khó phân thắng bại.

Trong lúc nhất thời, Thư Mộ Bạch có chút sợ hãi.

Mặc dù Quân Vũ Nguyệt không gò bó hắn, cũng không quản hắn, nhưng mà điều kiện tiên quyết là dưới tình huống, hắn không có làm chuyện xấu, việc trái với lương tâm.

Nhưng hôm nay......

Xong rồi!

Bắt được tay áo của Không Hư Tử, cầu khẩn nói, "Sư phụ, ngươi ngàn vạn lần phải cứu đồ nhi, đồ nhi gây đại họa......"

Suy cho cùng là ái đồ mình chăm sóc lớn lên, mặc dù không phải thân nhi tử (con trai ruột), nhưng tình cảm không khác biệt cùng nhi tử lắm, cho dù gâyđại họa gì, cũng không thể thấy chết mà không cứu, Không Hư Tử gật đầu, coi như là đồng ý.

Tẩm điện, bên trong

Quân Vũ Nguyệt cầm cổ tay Phượng Khuynh Thành thật chặt, hai người gắt gao nhìn chăm chú vào đối phương, cũng không có ai mở miệng nói chuyện.

Phượng Khuynh Thành không mở miệng, muốn Quân Vũ Nguyệt giải thích.

Quân Vũ Nguyệt không mở miệng, là suy nghĩ vì sao Phượng Khuynh Thành giận?

Thật lâu sau, trong lòng Quân Vũ Nguyệt sáng tỏ, buông lỏng tay ra, mới lên tiếng, "Ngươi cảm thấy Thiên Sơn Tuyết Liên này là giả?"

Không đề cập tới Thiên Sơn Tuyết Liên cũng may, nhắc tới, Phượng Khuynh Thành liền tức giận."Hừ, Quân Vũ Nguyệt, chẳng lẽ, ngươi muốn nói cho ta biết, nó là thật?"

"Đúng, đây chính là Thiên Sơn Tuyết Liên thật!" Quân Vũ Nguyệt nói như đinh đóng cột.

Đưa hộp gấm cho Phượng Khuynh Thành, Phượng Khuynh Thành xoay đầu đi không đón lấy.

Quân Vũ Nguyệt lắc đầu một cái, đặt hộp gấm ở trên bàn, đi tới hộc tủ một bên, từ bên trong lấy thuốc trị thương ra, bôi lên lòng bàn tay không ngừng máu chảy.

Mới đi đến ngồi xuống trước mặt Phượng Khuynh Thành, "Đừng đứng đây nữa, ngồi xuống, ta phân tích cho ngươi nghe!"

Phượng Khuynh Thành hừ lạnh một tiếng, vừa mới chuẩn bị ngồi xuống, nàng thật sự muốn xem Quân Vũ Nguyệt làm sao có thể ăn nói lung tung, nói hưu nói vượn.

Lại nghe thấy tẩm điện, cửa chính két một tiếng đổ xuống, Hồng Tụ Thiêm Hương nâng kiếm đang xông vào đại điện, Quân Vũ Nguyệt vận khí một luồng nội lực cường đại đánh tới, mạnh mẽ đánh bay hai người họ đi ra ngoài, rơi bịch bịch trên đất.

"Hồng Tụ, Thiêm Hương!"

Phượng Khuynh Thành hét lên một tiếng, chuẩn bị đi ra xem họ thế nào.

Lại nghe thấy Quân Vũ Nguyệt không nóng không lạnh, không nhanh không chậm nói, "Khuynh Thành, có thể cho phép ngươi ở trước mặt của ta nhảy lên nhảy xuống, muốn làm gì thì làm, nhưng tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ khi thuộc hạ của ngươi càn rỡ trước mặt ta, hôm nay, nể mặt ngươi, tha cho các nàng một mạng......"

Phượng Khuynh Thành đột nhiên bước dừng chân muốn đi ra ngoài xem một chút lại, nghiêng đầu, nhìn về phía Quân Vũ Nguyệt.

Hắn cứ ngồi ở chỗ đó, không nói gì, cũng không có bất kỳ biểu tình gì.

Nhưng...... L &* Ê Q %$ ÚY Đ ;" ôn ngôn tình

Lời vừa nói, ẩn rất nhiều nhiều nữa....

Lúc Phượng Khuynh Thành đang trầm mặc, Quân Vũ Nguyệt lại mở miệng, tiếp tục nói, "Đều nói quan tâm sẽ bị loạn, ta vốn không tin, nhưng mà, hôm nay, nhìn cử chỉ của ngươi, ta liền tin!"

Quân Vũ Nguyệt nói xong, một tay cầm băng gạc bắt đầu băng vết thương trên tay.

Nhưng mà, lại không băng được hết.

Nhắc tay bị thương đến trước thủy tác dũng giả (*) Phượng Khuynh Thành, "Tới đây, giúp ta băng bó một chút!"

(* Có thể hiểu là người gây chuyện.)

Phượng Khuynh Thành không cử động.

Quân Vũ Nguyệt nhìn, cũng không giận, nhưng mà dùng giọng nhàn nhạt nói: "Chẳng lẽ, ngươi không muốn Thiên Sơn Tuyết Liên thật sao?"

Phượng Khuynh Thành nghe vậy, tức giận.

Lại âm thầm đè nén xuống, đi tới trước mặt Quân Vũ Nguyệt, chuẩn bị cho Quân Vũ Nguyệt băng bó, nhưng mà, nghĩ tới mới vừa rồi hắn chỉ bôi lung tung thuốc trị thương lên, thậm chí còn chưa trừ độc, Phượng Khuynh Thành đột nhiên hỏi, "Mới vừa rồi tại sao không hoàn thủ?"

Quân Vũ Nguyệt cười nhạt.

"Hoàn thủ, liều mạng một mất một còn với ngươi?" Quân Vũ Nguyệt lắc đầu một cái.

Đây không phải là điều hắn muốn.

Hơn nữa nói, nếu hắn thật sự nổi lên sát tâm, làm sao Phượng Khuynh Thành có thể là đối thủ của hắn!

"Cũng không tức giận sao?" Phượng Khuynh Thành hỏi.

"Giận, làm sao không giận, ta vốn nghĩ, ngươi là một cô nương thông minh, mọi chuyện nhất định có thể nghĩ thấu đáo, nhưng không nghĩ đến, dù thông minh một đời cũng có lúc nhất thời hồ đồ!"

"Ngươi......"

Quân Vũ Nguyệt giơ tay lên, đè ở trên môi Phượng Khuynh Thành, "Khuynh Thành, trước hết nghe ta nói đã!"

Phượng Khuynh Thành xoay đầu đi, nhưng vẫn muốn nghe xem Quân Vũ Nguyệt trong miệng chó mọc ra cái răng gì.

Tay không có độ ấm, Quân Vũ Nguyệt khẽ mất mác, lại che giấu cực tốt, mới lên tiếng, "Ta dám cam đoan, Thiên Sơn Tuyết Liên đưa cho ngươi là thật!"