- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cường Cường
- Kim Bài Bảo Phiêu
- Chương 42: Mèo cắn đấy
Kim Bài Bảo Phiêu
Chương 42: Mèo cắn đấy
Bất kể là Lyle hay Kane đều chưa bao giờ điên cuồng như lúc này. Hai người làm từ chiều đến tối không biết bao nhiêu lần, hoàn toàn không quan tâm đến bất cứ chuyện gì xung quanh, giống như ngày mai đã là tận thế.
Chờ đến lúc cuộc hoan ái cuồng loạn này kết thúc, toàn thân Lyle đã mềm nhũn nằm bẹp trên giường, thậm chí ngay cả Kane cũng thở không ra hơi, nếm trải đủ hậu quả của việc miệt mài quá độ.
Tắm rửa sạch sẽ xong đã hơn một rưỡi sáng, Lyle mệt đến mức ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích, nhưng hắn vẫn gắng gượng giữ cho bản thân tỉnh táo.
Kane nhặt quần áo quăng lung tung trên đất lên, chậm rãi mặc vào từng thứ một. Cài cúc áo sơ mi, sơ vin, đeo thắt lưng xong xuôi, y vắt áo khoác lên cánh tay, quay lưng về phía Lyle thấp giọng nói: “Tôi đi đây, chú ý an toàn.”
Trong một thoáng dao động, Lyle rất muốn bất chấp tất cả giữ Kane lại. Cái quái gì gọi là “Vì tốt cho em”, vứt hết mấy thứ mẹ kiếp đấy đi, hắn không cần.
Nhưng lý trí lại nhắc nhở hắn, Kane ở lại Omar nguy hiểm đến mức nào, hắn phải cương quyết nói với y “Anh đi đi, đi khỏi Omar đi, đừng bao giờ quay lại nữa.”. Chỉ cần Kane rời khỏi đây, y sẽ có một cuộc sống an bình yên tĩnh như y mong muốn, đến già.
Hai loại suy nghĩ mâu thuẫn điên cuồng tranh đấu, nhưng ngoài mặt Lyle lại bình tĩnh đến dị thường, dường như đã không còn gì để mất nữa.
Tay Kane đặt trên tay nắm cửa, chần chừ một lúc không động đậy. Lúc y chuẩn bị vặn xuống, giọng nói mềm nhẹ suy yếu của Lyle đột nhiên từ phía sau truyền đến.
“Kane.”
“Kane Campbell, ở lại với tôi.”
Lyle lẳng lặng gọi tên y, trong giọng nói còn mang theo một tia níu kéo tuyệt vọng.
Kane trầm mặc, bóng lưng hoàn mỹ như một bức tượng điêu khắc đứng bất động, qua một lúc lâu mới khẽ nhúc nhích, dùng sức vặn tay nắm, kéo cửa ra, trước khi đi chỉ để lại một câu cuối cùng.
“Đừng tìm tôi. Nếu có việc tôi sẽ tự tìm em.”
Cửa phòng ngủ vừa khép lại, trong phòng đã có tiếng vật nặng va vào cửa rơi xuống đất. Kane biết Lyle đang bộc phát cơn tức giận trong lòng. Y đứng tại chỗ một lúc, xoay người rời đi.
***
Kane quyết định rời đi vào lúc này không phải không có lý do. Sau khi rời khỏi nhà Lyle, xác nhận không có ai theo dõi, y vòng vèo quanh thành phố vài lần mới thận trọng đi đến một khách sạn nằm ở vùng ngoại ô.
Hai giờ sáng, cho dù Omar là thành phố lớn, lúc nãy cũng đã chìm vào bóng đêm yên ả.
Cô gái đứng sau quầy tiếp tân chống tay xuống cằm gà gật ngủ, nhìn thấy Kane bước vào mới miễn cưỡng mở căng mắt: “Ngài muốn đặt phòng sao?”
Kane yên lặng quan sát kết cấu khạch sạn, gật đầu, tỏ vẻ muốn đặt phòng.
“Có thể cho tôi xem giấy tờ của ngài một chút được không?”
Kane đưa ra tấm thẻ chứng nhận nhân thân mang tên Sean Wylie, trong lòng âm thầm tính toán chuẩn bị đi làm một bộ giấy tờ mới. Dạo gần đây y dùng cái tên Sean Wylie này quá nhiều, rất dễ bị bại lộ hành tung, để đảm bảo an toàn tốt nhất vẫn nên làm vài thân phận khác nhau để thay phiên sử dụng.
Sau khi nhập thông tin của Kane vào máy tính, nữ nhân viên tiếp tân đưa ra một tấm thẻ mở cửa phòng, “Ngài Wylie, phòng của ngài là phòng số 206, lên tầng hai, phòng đầu tiên bên phải cầu thang.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn.”
Kane nhận lấy thẻ, đi lên tầng hai, nhưng không rẽ phải mà rẽ trái, nhẹ nhàng gõ cửa phòng 204.
Cửa mở ra, một gương mặt quen thuộc xuất hiện, “Cuối cùng cậu cũng đến rồi. Mỹ nhân không đi cùng cậu à?”
Kane chen qua cửa vào trong, đưa mắt nhìn một lượt. Phòng ở đây cũng không nhỏ, không gian rất rộng rãi, một phòng hai giường, trên ghế trói một người đàn ông đang hôn mê, trên giường có một người quen nữa đang mặc áo choàng tắm ngồi gõ bàn phím laptop, cặp kính tao nhã trên sống mũi khiến người nọ tăng thêm vài phần tri thức.
“Lyle không đến. Tôi không nói với cậu ấy.” Kane quay đầu nhìn người ngồi trên giường, “Edward?”
Edward ngẩng đầu cười với y coi như chào hỏi, sau đó lại tiếp tục chuyên tâm nhìn vào màn hình máy tính.
Ace giải thích: “Lúc cậu gọi Edward đang ở nhà tôi. Tôi nghĩ anh ấy sẽ giúp được nhiều nên đưa đi cùng.”
Edward vừa gõ bàn phím vừa nói: “Tôi đã đột nhập vào hệ thống thông tin của phòng khám, hồ sơ bệnh án của ngài Jasper không có vấn đề gì, có khả năng dấu vết sửa đổi đã bị âm thầm xóa đi. Bây giờ chỉ cần tạo một file patch để sửa lỗi, khôi phục dữ liệu gốc, phần thông tin bị ghi đè thêm vào sẽ tự động bị loại ra.”
Edward nói tiếp: “Chuẩn đoán bệnh suyễn của ngài Jasper mới được thêm vào hơn ba tuần trước nhưng lại được làm giả thành số liệu của hơn một năm. Trên thực tế, ngài Jasper có dấu hiệu của suyễn, nhưng chỉ là dạng nhẹ nhất, hoàn toàn không thể gây nguy hiểm đến tính mạng.”
Kane đối với kết quả này cũng không cảm thấy bất ngờ, “Có thể dùng cái này làm chứng cứ trả lại sự trong sạch cho ngài Jasper không?”
“Ít nhất cũng chứng minh được ông ấy không phải chết vì bệnh suyễn phát tác.”
Kane gật đầu, quay sang Ace: “Kết quả thôi miên của cậu đâu?”
Ace chỉ chỉ cuộn băng ghi âm cạnh TV: “Lão bác sĩ cáo già kia nói có một tên đặc công đến tìm ông ta, trực tiếp thay đổi số liệu trong máy tính rồi xóa hết dấu vết. Sau đó tên kia cho ông ta mười vạn tinh tệ để bịt miệng. Thời gian trùng khớp với thời gian dữ liệu bị sửa đổi mà Edward tra được.”
“Ghi âm này dùng làm chứng cứ được không?”
“Dùng được. Tôi cắt hết phần tôi thôi miên ông ta đi rồi, có thể trực tiếp dùng để làm chứng.”
Kane cũng không nán lại lâu, lấy được thứ cần lấy rồi lập tức xoay người ra khỏi phòng. Ace tiễn y ra cửa, Kane xoay người lại, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi đã bắt cậu phải đến Omar.”
Ace thờ ơ nhún vai: “Omar cũng không có quái vật, có cái quái gì mà phải sợ. Tôi hành động một mình, Daimian cũng chẳng có hứng thú với tôi, cho dù có hứng thú cũng không bắt nổi, tôi rất an toàn, yên tâm đi.”
Kane đã quen biết Ace rất nhiều năm, nghe vậy cũng không nhiều lời nữa. Có điều y vẫn đứng mãi chưa đi, ánh mắt có chút kỳ quái.
Ace kinh ngạc: “Nhìn cái gì?”
Kane chỉ chỉ vào cổ.
Ace bất giác sờ lên vị trí mà y chỉ trên cổ mình, ngón tay chạm đến một vùng da dẻ không bằng phẳng, vẻ mặt bình thản lập tức có chút vặn vẹo. Ở đó có một dấu răng rất sâu.
Kane hạ thấp giọng: “Của Edward?”
Ace vội ho một tiếng, lúng túng đáp qua loa: “Nếu tôi nói bị mèo cắn cậu có tin không?”
Kane nhướn mày, giọng nói đè xuống mức thấp nhất có thể, “Mèo nhà ai cắn ra được dấu răng của Edward?”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cường Cường
- Kim Bài Bảo Phiêu
- Chương 42: Mèo cắn đấy