- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cường Cường
- Kim Bài Bảo Phiêu
- Chương 41: Tôi yêu anh
Kim Bài Bảo Phiêu
Chương 41: Tôi yêu anh
Trước đây từng có một cuộc khảo sát toàn dân “Nghị viên lý tưởng trong lòng bạn”, 60% người dân lựa chọn ngài Jasper, mặc dù trên thực tế ông hoàn toàn không phải nghị viên, nhưng quan điểm chính trị và sức mạnh của ông lại có tầm ảnh hưởng vượt trên bất cứ một nghị viên nào của quốc hội.
Không thể phủ nhận rằng ngài Jasper nhận được sự ủng hộ và hẫu thuẫn rất lớn từ quần chúng, đối với vấn đề này Chính phủ cũng chỉ có thể im lặng ngầm thừa nhận.
Sau khi cổng thông tin chính trị của Omar công khai tin tức “Lãnh đạo mới của Fluorita bị tập kích”, hàng ngàn bình luận được phát tán như thủy triều nhanh chóng dâng lên, ngôn ngữ đa phần đều kín đáo trách cứ và lên án Chính phủ, mặc dù đã nói giảm nói tránh đi nhưng chỉ cần là người biết rõ thế cục chính trị hiện giờ đọc xong đều hiểu. 80% bình luận đứng về phía Lyle, đương nhiên cũng không thiếu các thành phần được Chính phủ thuê để ra mặt công kích ngược lại. Tuy nhiên số lượng ít ỏi này không thể áp đảo được quần chúng ủng hộ, thậm chí có một số người ủng hộ còn làm video tuyền truyền cho Lyle trên mạng xã hội. Họ hy vọng hắn xem được, hy vọng có thể đòi lại công bằng cho ngài Jasper.
Chỉ vài tiếng ngắn ngủi đã khiến dư luận dậy sóng, Nhật báo Avana không thể không thay đổi luận điệu ban đầu, các bài viết đều tường thuật lại sự việc một cách khách quan, không đưa ra quan điểm của nhà báo, tránh động chạm đến Chính phủ, cũng tránh không gây hiềm khích với Fluorita. Thực ra chuyện này cũng không ảnh hưởng nhiều, mặc dù Nhật báo Avana rất có tiếng nói trong giới truyền thông, nhưng lượng độc giả của họ càng ngày càng thu hẹp, hơn nữa cổng thông tin chính trị đã đi trước một bước, cho dù hiện tại Nhật báo Avana đưa tin gì, cũng không đủ sức xoay chiều dư luận.
Lyle bắt chéo chân ngồi đọc đủ loại bình luận, chăm chú đến độ tách cà phê kề sát bên môi rất lâu mà vẫn chưa nhấp một ngụm nào.
Cửa phòng sách đột nhiên bị gõ vài tiếng, hắn giật mình uống một hớp cà phê, không ngẩng đầu nói vọng ra: “Mời vào.”
Kane đẩy cửa bước vào, đặt một tấm bản đồ xuống trước mặt hắn.
Lyle ngẩng đầu: “Sweetheart, đây là gì?”
“Các tuyến đường em thường đi ở Omar. Những nơi được khoanh đỏ là những địa điểm có khả năng cao sẽ bị tập kích.”
Nhìn gần mười lăm vòng tròn đỏ nằm rải rác trên bản đồ, Lyle im lặng một lúc lâu mới hỏi Kane: “Đảm bảo chính xác không?”
“Đây là những địa điểm mà tôi và Liv thống nhất chọn ra, chưa bao gồm ý kiến riêng của từng người.”
Lyle thở dài, đặt tách cà phê xuống bàn: “Trước giờ tôi vẫn không biết thì ra cuộc sống lại đầy rẫy nguy hiểm như thế.”
Kane nghiêm túc dặn dò hắn: “Sau này đi ra ngoài nhớ dẫn theo nhiều vệ sĩ, để bọn họ bảo vệ chặt chẽ, nếu gặp phải tập kích thì còn có bia đỡ đạn.”
Lyle nhạy bén phát hiện ra vấn đề trong lời nói của y: “Sweetheart, anh không ở cạnh tôi sao?”
Kane lẳng lặng nhìn Lyle thật lâu, đột nhiên cúi người xuống, hai tay chống vào lưng ghế phía sau, dịu dàng hôn lên môi hắn. Lyle ngửa đầu đáp lại, trong lòng đột nhiên có cảm giác vô cùng bất an.
“Lực lượng đặc biệt đã bắt đầu cho người truy bắt tôi. Hôm nay trên đường về tôi phát hiện có người theo dõi, nhưng tên kia không manh động, có lẽ nhận chỉ thị bắt sống.” Môi hai người vẫn kề sát nhau, hơi thở ấm áp theo tiếng nói của Kane nhẹ nhàng phả vào cánh môi Lyle. Hắn thậm chí có thể cảm giác được hầu kết của y nhẹ nhàng chuyển động.
Lyle có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Kane, ví dụ như tại sao năm đó lại rời khỏi lực lượng đặc biệt, tại sao trong hồ sơ của lực lượng đặc biệt lại ghi y đã chết, tại sao lực lượng đặc biệt lại muốn truy sát y, Daimian là ai, có quan hệ gì với y… Có quá nhiều vấn đề hắn không biết.
Trong lòng ngổn ngang rối rắm, nhưng Lyle quyết định không hỏi ra. Hắn cười khẽ, ngậm lấy môi Kane, lẩm bẩm: “Sweetheart, anh yêu tôi đúng không?”
Kane cũng cười, hàng mi nhạt màu chậm rãi chuyển động theo mí mắt, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Em thì sao?”
“Tôi yêu anh.” Lyle dứt khoát nói.
“Em biết đáp án của tôi mà.”
“Tôi muốn nghe anh nói.”
“Năm đó lúc rời khỏi Omar, tôi bị thương nặng đến mức tưởng rằng không qua nổi. Từ lúc đó tôi đã quyết định, sẽ không bao giờ về Omar nữa. Vì em, tôi trở về, sau này cũng sẽ ở lại đây, cho dù có đột nhiên chết đường chết chợ, tôi cũng sẽ không đi khỏi đây.”
“Sweetheart, anh đỏ mặt này.” Lyle trêu chọc y, hoàn toàn không nhận ra bản thân mình đang cười như một kẻ ngốc.
“…Làm gì có.”
“Nếu thế thì tôi đỏ mặt.”
“… Mặt em cũng không đỏ.”
Lyle thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Ở lại với tôi.”
Kane lắc đầu: “Daimian đã biết chuyện tôi về Omar rồi, chắc chắn sẽ tìm đủ mọi cách để gϊếŧ tôi. Bây giờ em đã gặp quá nhiều phiền toái rồi, tôi ở bên cạnh chỉ càng tăng thêm nguy hiểm cho em thôi. Xuất phát từ lập trường và lợi ích, lực lượng đặc biệt sẽ không dám trực tiếp ra tay với em. Nhưng tôi thì khác, bọn họ không có bất kỳ lý do gì để do dự, Daimian sẽ không từ thủ đoạn nào để thủ tiêu tôi.”
“Daimian là ai?”
“Trước đây từng là thầy, là cấp trên của tôi, bây giờ là người mỗi giây mỗi phút đều muốn lấy mạng tôi.”
“Anh chắc chắn sẽ không chịu nói cho tôi biết lý do hắn muốn gϊếŧ anh.”
“Lyle, những chuyện này em biết càng ít thì càng an toàn.”
“Ở lại đi.” Lyle trầm mặc một lúc, cố chấp lặp lại.
Kane bật cười: “Đừng lo, tôi vẫn ở bên cạnh em, chỉ có điều em sẽ không thấy tôi. Như vậy tôi sẽ dễ dàng giúp em làm những việc em không tiện ra mặt.”
Lyle cắn mạnh lên môi y, cắn đến chảy máu: “Anh là đồ tồi.”
Kane không lên tiếng. Từng giây từng phút ở bên nhau hiện giờ đối với y đều rất quý giá. Lúc còn ở Naler, y đã biết hai người họ không thể ở bên nhau được, quá khứ giống như một cơn ác mộng đè nặng trong lòng, nhưng cuối cùng Kane vẫn quyết định trở lại Omar. Tính mạng thì có gì quan trọng, cho dù đổi lấy được chỉ là một đoạn tình cảm ngắn ngủi, chỉ cần có người này, y chấp nhận vứt bỏ tất cả.
Sắp phải chia ly, làʍ t̠ìиɦ trở thành phương thức đơn giản thô bạo mà trực tiếp nhất để phát tiết tâm tình bức bối và tình cảm điên cuồng trong lòng.
Lyle chậm rãi đứng lên, giữ chặt vai Kane, hôn từ môi y xuống cằm. Hắn gạt máy tính trên bàn ra, đè Kane lên bàn làm việc, ngón tay vội vàng cởi cúc áo sơ mi của y.
Kane ngửa cổ lên để Lyle hôn xuống hầu kết, từ nơi sâu nhất trong yết hầu phát ra một tiếng cười nhẹ: “Muốn đè tôi sao?”
“Nằm mơ cũng muốn.”
“Mơ thế nào?”
“Tôi từ phía sau đâm vào, không mang ‘áo mưa’, làm đến mức anh thở không ra hơi, chỉ có thể khàn giọng rêи ɾỉ gọi tên tôi, nói tôi chậm một chút, nói nơi đó của tôi đâm cho anh thoải mái vô cùng.”
Kane không nhịn được bật cười thành tiếng, cười đến mức l*иg ngực hơi rung lên.
Lyle cắn mạnh lên yết hầu y, để lại một dấu răng hơi rướm máu, “Sweetheart, có muốn thử một lần không?”
Kane ngưng cười, bóp cằm Lyle để hắn nhìn thẳng vào mắt mình, nhẹ giọng thì thầm: “Lyle, cho em một lời khuyên, lần sau nếu muốn đè tôi thì nhớ chuẩn bị cho kỹ càng. Còn hôm nay thì đừng mơ, có điều sẽ thỏa mãn em, làm từ đằng sau.”
Y vừa dứt lời, vị trí của hai người đã đảo ngược. Lyle mất vài giây mới phản ứng lại được, vô tội chớp chớp mắt: “Sweetheart, ban nãy tôi chỉ đùa thôi.”
“Thì ra em không thích tôi mang áo mưa, không sao hết, hôm nay em thích gì tôi cũng sẽ chiều. Lát nữa nhớ ngoan ngoãn rên cho tôi nghe.”
Lyle bỏ ra một giây tính toán khả năng cứu vãn tình hình và độ khả thi của việc làm mà không dùng bao, cuối cùng quyết định không suy nghĩ nữa, duỗi chân quắp lấy eo Kane, “Sweetheart, cái này phải xem anh có đủ sức không đã.”
Kane đè hắn xuống bàn làm hơn một tiếng. Lyle lúc đầu còn vờ vịt kêu loạn vài ba câu chậm một chút với thật to thật cứng này nọ, kêu đến mức Kane nghe xong chỉ thấy buồn cười, sau đó hắn thật sự bị làm đến không thở nỗi nữa, trừ rên hừ hừ trong cổ họng và kịch liệt thở dốc ra, một chữ cũng không nói nổi.
Mặt Lyle đỏ ửng, đôi mắt xanh thẳm mang theo hơi nước khẽ nhắm hờ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể chảy ra nước mắt. Kane cúi người hôn cổ hắn, mồ hôi từng giọt theo đường cong gương mặt từ cằm chảy xuống, rơi vào gáy Lyle.
Làm xong một lần, Kane ôm hắn về phòng ngủ. Hai người làm từ phòng tắm đến ban công rồi lại vào trong phòng, cuối cùng Lyle cả người không còn chút sức lực nào nằm nhoài ra bệ cửa sổ để mặc y ra ra vào vào, eo đã mất hết cảm giác, tay chân giống như không phải của bản thân, tiếng rêи ɾỉ dần dần biến thành tiếng nỉ non như đang khóc. Kɧoáı ©ảʍ xen lẫn với sợ hãi hoảng hốt khiến cho đầu óc hắn không còn tỉnh táo nữa, Lyle hoàn toàn không biết rốt cuộc bản thân đang rêи ɾỉ, hay là hắn thật sự đang khóc.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cường Cường
- Kim Bài Bảo Phiêu
- Chương 41: Tôi yêu anh