- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cường Cường
- Kim Bài Bảo Phiêu
- Chương 39: Người quen
Kim Bài Bảo Phiêu
Chương 39: Người quen
Hai người đi đến chỗ đậu xe, vệ sĩ giúp Lyle mở cửa. Hắn ngồi vào, sau đó đột nhiên lại mở cửa bước ra đứng cạnh “vệ sĩ”, mỉm cười, “Nếu tôi nhớ không nhầm thì một tiếng trước cô vẫn còn là đàn ông.”
“Vệ sĩ” đẩy vành mũ, lộ ra một gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, ngón tay dài mảnh chỉ về phía cốp xe, “Tên đàn ông kia yếu như sên, chỉ đáng nằm trong đó thôi.”
Kane không còn gì để nói, vòng ra phía sau mở cốp lên, quả nhiên trông thấy to con cao hơn hai mét, miệng bị dán băng dính, nằm cong queo trong cốp xe chật hẹp. Y lôi to con ra, giúp anh ta xé băng dính và cởi trói. To con tức giận gầm lên, muốn lao đến chỗ người phụ nữ kia, lại bị Kane kéo về.
Người phụ nữ kia khinh thường liếc mắt nhìn to con: “Cậu nên cảm ơn tôi vì chưa phế cái chân giữa của cậu đi đấy thằng nhóc.”
“Dừng lại.” Kane giơ tay lên.
To con từng đi lính, thân thủ và khả năng súng ống đều có thừa, nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của người phụ nữ biếи ŧɦái trước mặt.
“Liv, sao cô lại ở đây? Vị kia nhà cô đâu?”
“Hai người sẽ sớm nhìn thấy Brian thôi. Còn vì sao tôi lại ở đây, tôi nghĩ anh có thể đoán được.”
Chuyện này chỉ cần động não một chút hoàn toàn có thể nhanh chóng cho ra kết luận. Liv và Brian là thợ săn tiền thưởng, mà Ava là môi giới ở Naler…
“Ava gọi hai người đến?”
“Nghe nói chỗ các anh đang thiếu tay đấm.”
Đối với tình trạng hiện tại của cả Lyle và Kane, vệ sĩ thông thường gần như không có tác dụng gì, ngay cả to con cũng chỉ có thể đảm bảo an toàn trên phương diện cơ bản, không có khả năng ứng phó với tay súng bắn tỉa hoặc đối kháng cường độ cao. Thợ săn tiền thưởng như Liv mới đúng là thứ mà bọn họ đang cần nhất.
Kane ra hiệu cho to con đi xe phía sau, quay đầu hỏi Liv: “Chỉ có mình cô thôi?”
Liv đè thấp vành mũ, nhếch khóe miệng: “Mua một tặng một, một phần tiền thuê, hai sức lao động, hời chưa.”
“Hời là tốt rồi.” Lyle đột nhiên lên tiếng, kéo Kane ngồi vào trong xe.
Liv chủ động ngồi lên ghế lái, khởi động xe, ngón tay thon dài kẹp một tờ giấy nhét ra đằng sau. Lyle đưa tay nhận lấy, trên mặt giấy viết cả tá số 0. Hắn khẽ nhíu mày: “Đây là cái gì?”
“Tiền thuê. Cậu có thể thanh toán trước cho tôi 50%, sau khi xong việc thì thanh toán nốt phần còn lại.”
Liv thông qua kính chiếu hậu quan sát vẻ mặt Lyle, thấy ngay cả lông mày hắn cũng không nhúc nhích, hài lòng chép miệng: “Đúng là người có tiền, chẳng bao giờ làm mấy thứ thừa thãi như cò kè mặc cả.”
“Tôi có nói là sẽ trả tiền sao?” Lyle mặt không cảm xúc quơ quơ tờ giấy trong tay, “Với chỗ tiền này tôi có thể thuê được mười công ty vệ sĩ làm việc cho tôi cả đời.”
Liv “xoạt” một tiếng rút lại tờ giấy, thấp giọng lầm bầm, “Mẹ nó, đúng là càng có tiền càng keo kiệt.”
Lyle hừ lạnh, không nói gì. Thợ săn tiền thưởng thường không bao giờ làm việc trực tiếp với người ủy thác mà chỉ thông qua trung gian môi giới. Liv cũng không ngoại lệ, cô ta nhận được bao nhiêu tiền từ vụ này là vấn đề giữa cô ta và Ava, còn Lyle chịu xuất ra bao nhiêu, đấy là vấn đề của hắn và Ava, không đến lượt Liv nhúng tay vào. Hành động ban nãy của Liv chủ yếu là muốn tìm vận may từ chỗ hắn mà thôi.
Lyle đăm chiêu nhìn gò má của Liv một lúc, đột nhiên hỏi: “Có phải tôi từng gặp cô ở đâu rồi không?”
Liv hàm hồ đáp: “Làm gì có.”
Kane buồn cười nhìn bọn họ, cân nhắc xem liệu có nên nói cho Lyle biết Liv chính là người từng đánh thuốc mê hắn không. Nhìn phản ứng của Lyle hiện giờ, tám chín phần mười lúc đó hắn không nhìn rõ mặt Liv.
***
Lúc ô tô dừng trước cổng nhà Lyle, Kane quả nhiên trông thấy một gương mặt quen thuộc khác. Brian mặc đồng phục vệ sĩ, ân cần chạy đến mở cửa xe —— có điều không phải mở cửa cho Lyle mà là mở cửa ghế lái rồi bắt đầu triền miên hôn lưỡi với tài xế.
Lyle quay đầu, nghiêm túc hỏi Kane: “Sweetheart, bây giờ tôi đuổi việc hai người họ còn kịp không?”
“Hành động của bọn họ không có chừng mực, nhưng giá trị vũ lực thì cực kỳ hữu dụng.”
“Hôn một cái đi rồi tôi không đuổi việc bọn họ.”
Đôi mắt màu khói của Kane tràn ngập ý cười, nửa người trên dựa sát vào, gương mặt anh tuấn hơi cúi xuống….
“Cạch —— ”
Y đưa tay mở cửa xe, cúi đầu nhìn Lyle chăm chú, thấp giọng nói: “Xuống xe thôi.”
Lyle đương nhiên sẽ không chịu ngoan ngoãn làm theo, lật người ngồi đè lên đùi Kane, đè chặt y xuống ghế.
“Sweetheart, anh cứ phải bị ép mới thích à?”
Hàng mi dày phủ xuống đôi mắt nhạt màu, nhìn ở khoảng cách gần càng thêm rõ ràng. Lyle cảm thấy chỉ riêng đôi mắt này thôi cũng đã gợi cảm đến mức khiến hắn động lòng, muốn cúi xuống hôn lên đó, lại bị Kane giữ chặt gáy, ngửa đầu hôn lên. Đầu lưỡi y ngang ngược xông vào khoang miệng Lyle, thô bạo cắи ʍút̼, bàn tay phía sau dùng sức siết chặt gáy hắn.
Nụ hôn của Kane mang theo ý muốn chiếm hữu cường liệt, hoàn toàn khác xa với hình tượng lãnh đạm thản nhiên hằng ngày của y, sự tương phản này lại càng khiến Lyle thêm điên cuồng.
Sau gáy bị siết đến phát đau, nhưng hắn hoàn toàn không có ý định nhắc nhở Kane. Từ khi hắn rời khỏi Naler, đã rất lâu rồi bọn họ không thân mật với nhau, mấy ngày trước Kane lại kiên quyết nghe theo lời “dặn dò” chết tiệt của Vincent không chịu làm. Bây giờ bầu không khí đang rất tốt, phải tranh thủ cơ hội làm một lần đã rồi tính sau.
Lyle bị tìиɧ ɖu͙© chiếm cứ đại não, hoàn toàn quên mất hai người đang ngồi ở đâu. Hắn ngửa đầu tham lam hít lấy không khí, cũng để Kane có thể dễ dàng gặm cắn hầu kết và xương quai xanh, hai tay trúc trắc vuốt ve khắp người y —— cái tư thế này rất khó để hắn mò được đến hạ thân Kane, nếu không Lyle đã trực tiếp xoa thứ đó, vừa thúc đẩy cảm giác lại vừa dễ dàng che giấu được sự trúc trắc của hắn.
Hô hấp của Kane càng ngày càng nặng, Lyle cấm dục bao lâu thì y cũng cấm dục bấy lâu, khao khát so với hắn chỉ có hơn chứ không kém. Y thô bạo cắи ʍút̼ khắp người Lyle, giống như chỉ hận không thể xé nát hắn nuốt vào bụng, bàn tay to ấm áp mang theo vết chai điên cuồng siết lấy hai cánh mông mềm mại, dùng sức lớn đến độ trên mông Lyle đã hằn rõ dấu mười ngón tay.
Yết hầu Lyle bị Kane cắn đến đau nhức, theo bản năng nghiêng đầu tránh đi. Hắn thở hổn hển đưa mắt nhìn lên, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện hai gương mắt tràn đầy phấn khởi của Liv và Brian đang dí sát vào kính xe nhòm ngó “bản hiện trường”.
Lyle phát điên chửi một tiếng “Mẹ nó!”, chỉ muốn bật dậy lột da lóc xương đem nấu hai cái bóng đèn chướng mắt kia ngay lập tức.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cường Cường
- Kim Bài Bảo Phiêu
- Chương 39: Người quen