“Có bắt được tay súng bắn tỉa không? Có biết ai là người muốn gϊếŧ em không?”
“Đương nhiên là…” Lyle dài giọng, “Không biết rồi.”
Lyle nhún vai: “Tòa nhà đối diện là một công ty mậu dịch nhỏ, có đường chuyên dụng dành cho công nhân thông sang con hẻm phía đối diện. Tay bắn tỉa quen thuộc địa hình, thân thủ nhanh nhẹn, đến một cọng lông cũng không tìm được chứ đừng nói đến bắt người.”
Chuyện này cũng nằm trong dự liệu của Kane. Trước đây y cũng từng nhận nhiệm vụ ám sát mục tiêu, chỉ cần có thể thông thuộc địa hình, muốn an toàn trốn thoát là chuyễn dễ như trở bàn tay.
“Được rồi, tạm thời gác chuyện này sang một bên, chúng ta thảo luận vấn đề khác.”
Lyle có linh cảm Kane sẽ nhắc tới việc hắn lén lút bỏ đi, có chút chột dạ: “Sweetheart, tôi hơi mệt, tôi muốn ngủ.”
“Nói xong thì ngủ.”
Lyle rất không quen với bầu không khí nghiêm túc giữa hai người, nhưng hắn lại không thể từ chối y, “Được rồi, anh nói đi.”
“Sau này em không được phép bỏ tôi lại.” Kane chậm rãi nói từng chữ, “Tuyệt đối không được.”
Lyle kinh ngạc: “Chỉ thế thôi?”
“Có đồng ý không?”
Lyle lập tức gật đầu: “Có.”
Kane nhìn thật sâu vào đôi mắt xanh thẳm của hắn, đứng lên định đi ra ngoài.
“Sweetheart, anh đi đâu thế?”
“Tìm bác sĩ của em nhờ sắp xếp một phòng cho khách. Tôi muốn tắm rồi đi ngủ.”
“Ở đây ngủ với tôi.”
“Không phải em mệt sao?”
“Chưa mệt đến độ tay không nhúc nhích được.”
Kane chậm rãi quay lại, cởϊ áσ khoác, “Chỉ dùng tay thì tốt nhất là không làm. Em an phận chút đi, chờ lúc nào vết thương tốt hơn, muốn làm gì cũng cho em làm.”
Lyle bĩu môi: “Dùng miệng thì sao?”
“Chờ sau khi vết thương khá lên rồi lại nói.”
Lyle đặt hai tay ra sau gáy, gối đầu lên, lười biếng cười hỏi: “Sweetheart, ông chú hơn ba chục tuổi như anh lúc nào cũng cấm dục như thế à?”
“Thằng nhóc chưa đầy hai chục tuổi như em lúc nào cũng đói khát thế sao?”
“Trên giường thì phóng túng, xuống giường lại lập tức áo mũ chỉnh tề. Sweetheart, anh như thế gọi là dối trá.”
“Trên giường thì trúc trắc, xuống giường lại lập tức tỏ vẻ phóng đãng. Bảo bối, em như thế gọi là xử nam.”
“…” Lại chọc ngay vào chỗ đau của hắn.
Kane tắm xong, chỉ mặc một chiếc quần ngủ rộng thùng thình đi ra. Vincent đến hỏi Lyle muốn ăn tối trong phòng hai ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Kane ướŧ áŧ như thế, không nhịn được lại bắt đầu não bổ về quan hệ của hai người.
“Ăn ở phòng ăn, chuẩn bị cho tôi hai phần. Bác sĩ Vincent?”
“Hả? À, tôi biết rồi.”
Vincent giật mình, hoảng loạn chạy ra cửa, còn chưa đi ra đã lại bị Lyle gọi về.
“Bác sĩ, mua giúp Sweetheart mấy cái qυầи ɭóŧ, qυầи ɭóŧ của tôi anh ấy không mặc được.”
Vincent há hốc mồm: “Này, tôi là bác sĩ mà.”
“Là một bác sĩ có thể đáp ứng các yêu cầu đa dạng của bệnh nhân.”
Vincent sửng sốt một lúc, cuối cùng vẫn yên lặng đi ra ngoài.
“Sweetheart, quần ngủ này mỏng quá, tôi nhìn thấy cả cái đó của anh rồi.” Lyle lười biếng nói, tầm mắt đảo qua đảo lại dưới hạ thân y.
“Câm miệng.” Kane đem điện thoại di động ném lên giường, quỳ một gối lên mặt đệm, đè lại đầu Lyle, ngậm lấy môi hắn, “Còn lảm nhảm nữa là tôi đem cái thứ đó nhét vào miệng em đấy.”
Lyle sờ soạng cơ ngực quen thuộc, nhéo nhéo vài cái, “Đến luôn đi.”
Kane mặc kệ cho hắn sờ. Lúc tay trái của Lyle lần mò vào trong quần ngủ của y, Kane mới kéo tay trái của hắn lêи đỉиɦ đầu. Lyle thấp giọng cười khẽ, lại đổi sang tay phải, cuối cùng cả hai tay đều bị y kéo lên đầu.
Lúc Vincent bước vào thì nhìn thấy Kane đang giữ hai tay Lyle, quỳ đè trên người hắn.
Lyle bất lực lườm một cái: “Bác sĩ Vincent, tôi nói với anh bao nhiêu lần rồi, đi vào phải gõ cửa! Gõ cửa!”
Trên tay Vincent cầm một cái khay lớn, lúng túng rụt cổ lại.
“Anh đặt đồ ở đó rồi ra ngoài đi. Còn nữa, đừng nhìn chằm chằm mông Sweetheart, cũng không được nuốt nước miếng.”
“Tôi không có mà.” Vincent đáng thương vô tội vạ bị gắn mác ‘nhìn mông đàn ông chảy nước miếng’, quẫn bách đến độ mặt đều đỏ lên.
Lyle nheo mắt, “Tôi cảm thấy to con cũng không tồi đâu, anh có thể căn nhắc đến anh ấy một chút.” To con là vệ sĩ của Lyle, cao hơn hai mét, thần hình như một bức tường thành, hắn không nhớ được tên người đó là gì, trực tiếp gọi là to con.
Vincent rút kinh nghiệm không tranh luận với hắn nữa, cấp tốc đóng cửa lại.
Chờ Lyle chịu im miệng, Kane đem đồ ăn đặt lên bàn nhỏ trong phòng, quay sang gọi hắn: “Lại đây ăn cơm.”
Kane trước khi đến đây đã ăn rồi, nhưng vẫn ngồi nhìn hắn ăn. Lyle đói gần chết, ăn hết phần của mình còn ăn thêm nửa phần của Kane mới cảm thấy đủ.
Hắn thoải mái thở dài: “Sweetheart, tôi no rồi.”
“Có cần uống thuốc tiêu thực không?”
“Không cần. Sweetheart, xoa cho tôi một lúc.”
Lyle cũng chỉ nói đùa thế thôi, không ngờ Kane thật sự ngồi sang cạnh hắn, bàn tay to lớn đặt lên thượng vị của hắn, xoa nhè nhẹ.
Lyle híp mắt hưởng thụ sự thân mật của y, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác bức bối khó chịu. Để che dấu cảm giác kỳ dị này, hắn chủ động đề nghị: “Sweetheart, tôi muốn đi nằm.”
Kane đỡ sau lứng hắn, để hắn dựa nửa người trên vào người mình, tư thế này sẽ khiến Lyle thoải mái hơn, y ôm lấy hắn từ phía sau, tay phải vẫn xoa nhè nhẹ trên thượng vị hắn.
Mùi thơm ngọt của cháo ngô không tản đi mà vẫn quanh quẩn trong không khí, khiến thần kinh con người được thả lỏng.
Ngồi một lúc, sau khi quen rồi, cảm giác khó chịu cũng dần biến thành hưởng thụ, Lyle vẫn chưa từ bỏ ý định: “Sweetheart, chúng ta thật sự không thể làm sao?”
“Tâm trạng không tốt mà chỉ nghĩ đến lên giường?”
Lyle sửng sốt: “Anh nhìn ra được tâm trạng tôi không tốt?”
“Em đang nôn nóng.”
“Đúng, tôi rất nôn nóng, vậy nên tôi càng muốn làm. Sweetheart, chúng ta làm đi.”
“Cuộc sống hiện tại áp lực lắm sao?”
“Áp lực đến mức tôi phải uống thuốc giảm đau thay cơm. Sweetheart, chúng ta làm đi.”
“Vụ án của ngài Jasper có điều tra được gì không?”
“Không có manh mối. Sweetheart, chúng ta làm đi.”
“Lyle!” Kane cảm giác sự nhẫn nại của bản thân đã đi đến cực hạn.
Lyle phì cười, vòng tay ôm lấy cổ y, hôn lên đôi môi mỏng, “Sweetheart, tôi gặp quá nhiều áp lực là sự thật, tâm trạng không tốt là sự thật, mà muốn làm với anh cũng là sự thật. Không phải vì nhu cầu sinh lý, mà vì nhìn thấy anh tôi rất vui.”
“Lúc trước nhắn tin nhắn kia có hối hận không?”
“Hối hận chết đi được, từ lúc nhìn thấy di thể của ba đã hối hận rồi. Lúc đó tôi đã nghĩ, tôi có thể một mình làm bất cứ chuyện gì, nhưng tôi rất cần một người đi cùng đến lễ truy điệu của ông ấy.”
Mất đi người thân cận nhất đã là một chuyện quá sức chịu đựng, hắn không muốn đơn độc tham dự nghi thức tiễn đưa này, hơn nữa… ngài Jasper sẽ rất vui nếu nhìn thấy con trai mình có một người ở bên cạnh, một người đủ kiên cường để hắn có thể toàn tâm toàn ý dựa vào.