Kane về đến biệt thự, thấy ngoài cổng đặt một túi hồ sơ. Y cẩn thận kiểm tra bên ngoài, xác định trong túi không có bom hay đồ vật nguy hiểm mới mang vào nhà.
Kane vừa vào cửa, Lyle và Ace đã nhào đến như hai con quỷ đói. Y mang đồ vào phòng bếp, đưa đồ ăn sẵn cho Ace hâm lại, còn bản thân thì đem nguyên liệu nấu ăn phân loại, cất vào tủ lạnh.
Lyle giơ túi hồ sơ lên: “Sweetheart, đây là cái gì?”
Kane rửa sạch tay, đi ra khỏi bếp, “Không biết, lúc tôi về đã thấy đặt trước cửa rồi.”
Bên ngoài túi hồ sơ không dán kín,
Lyle trực tiếp mở ra. Bên trong toàn là giấy, hắn dốc ngược toàn bộ ra ngoài.
Trong đống giấy có một tấm thiệp cứng, rơi xuống cạnh chân Kane, y khom lưng nhặt lên, xem qua nội dung, đuôi mày hơi nhíu lại: “Hôm nay là sinh nhật em?”
Lyle đơ ra một lúc mới phản ứng lại được: “Hôm này là ngày bao nhiêu?”
Sau khi Kane nói ra một con số, hắn khẽ a một tiếng, khóe mắt đầy ý cười: “Sweetheart, hình như hôm nay đúng là sinh nhật tôi thì phải, anh định tặng tôi cái gì?”
Kane đưa tấm thiệp đến trước mặt hắn, “Xem quà Ava gửi cho em trước đi.”
Đây là một tấm thiệp sinh nhật tương đối đơn giản, nền màu trắng, quanh viền in hoa văn chìm, chính giữa viết vài chữ vụng về:
Lyle thân yêu, sinh nhật vui vẻ, chúc mừng cậu thành niên, quà sinh nhật tôi gửi kèm trong túi. Ava.Lyle lẩm bẩm: “Chữ học sinh tiểu học còn đẹp hơn chữ Ava. Yêu cầu về trình độ văn hóa đúng là càng ngày càng thấp rồi.”
Hắn cúi người nhặt mấy tờ giấy khác lên, nội dung là tin tức về những kẻ ám sát hắn từ khi xuất phát đến giờ và những sự kiện có khả năng là nguyên nhân hắn bị đuổi gϊếŧ.
Kane đi đến cạnh hắn, sau khi nhìn thấy nội dung trong giấy, sắc mặt càng ngày càng tối đi.
“Em đánh gãy chân của con trai nghị viên Conrad?”
Lyle hờ hững ừ một tiếng, một lát sau mới nói: “Thì ra từ đó đến giờ mới có mấy tháng à, tôi còn tưởng chuyện này xảy ra lâu rồi chứ.”
Kane nhướn mày, “Đây là nguyên nhân tối hôm đó bọn cướp của sao Lore muốn gϊếŧ em?”
Lyle nhận ra tâm tình y không tốt, vội vàng mổ một cái lên mặt y dỗ dành, tiếp tục lật tư liệu, “Có lẽ vậy.”
Kane nắm chặt cằm hắn, ép hắn nhìn thẳng mình, “Lúc trước tôi hỏi em có biết nguyên nhân lực lượng đặc biệt truy sát không, em nói không biết!”
“Đúng là tôi không biết thật mà. Bọn họ không thể chỉ vì tôi uống rượu, đánh bạc, đua xe mà truy sát người được. Còn nghị viên kia, ai ngờ chỉ vì chuyện đánh nhau cỏn con này mà ông ta sẵn sàng thuê cả cướp ra tay.”
“Đánh nhau là chuyện nhỏ, nhưng đánh gãy chân con trai của một nghị viên luôn tính toán được mất thì không phải chuyện nhỏ nữa rồi.”
Lyle xoa xoa bàn tay đang nắm cằm mình, “Không sao đâu, tôi chỉ đánh gãy một chân chứ có cắt mất chân giữa của tên kia đâu. Ngài Jasper thần thông quảng đại sẽ giải quyết ổn mà.”
“Lần trước ngài Jasper nói em gây họa lớn đến mức ông ấy cũng không xử lý triệt để được, là chuyện này sao?”
Lyle vô tội giương mắt, “Sweetheart, mỗi lần tôi làm sai chuyện gì, cho dù là việc nhỏ ba cũng sẽ nói lên thành nghiêm trọng, lâu dần tôi cũng quen, chuyện gì cũng không để ý. Nhưng đây đúng là lần đầu tiên ba đẩy tôi đi xa thế này.”
Kane nhìn vẻ mặt ngốc nghếch không biết trời cao đất dày của hắn, nắm đấm ngứa ngáy, lại không nỡ xuống tay, “Nếu như tôi là ngài Jasper, không cần chờ kẻ khác đến ám sát, tôi đã tự tay đánh chết em lâu rồi.”
Lyle chớp chớp mắt: “Anh làm chết tôi cũng được.”
“Câm miệng, em nghĩ tôi không dám à.” Kane thật sự không biết nói gì với người này, nhưng cách hành xử tùy hứng của hắn cũng không phải lần đầu tiên.
Tư liệu Ava thu thập được cực kỳ đầy đủ. Lần đầu tiên bị ám sát trong khách sạn là vì ân oán cá nhân. Nghị viên Conrad vì con trai yêu quý không tiếc tiền thuê cướp vũ trụ ra tay. Đáng tiếc đây là lần đầu tiên ông ta làm chuyện này, không có kinh nghiệm, để lại rất nhiều dấu vết, ngài Jasper lấy được thông tin giao dịch tài khoản của ông ta, uy hϊếp ông ta nếu dám động đến Lyle nữa sẽ cho công bố bản thông tin này, để công dân Avana biết nghị viên thân ái của bọn họ có qua lại với cướp vũ trụ.
Đương nhiên sau đó Conrad quyết định thu tay về. Giữa thù oán cá nhân và con đường sự nghiệp, ông ta tất yếu sẽ chọn cái thứ hai.
Lyle hừ lạnh: “Anh tin không, cho dù tôi đánh chết con trai lão già kia, nếu như ảnh hưởng đến sự nghiệp của ông ta, ông ta tuyệt đối sẽ không trả thù.”
Kane không trả lời, bởi vì trên thực tế, y đã thấy không ít những chuyện như vậy.
Hai người ám sát đêm tránh bão ở cảng Puster là có người giở trò. Monica mới nhậm chức thư ký của ngài Jasper được hai tháng, là gián điệp của tập đoàn tài chính Gordon. Vì ngài Jasper kịch liệt phản đối việc ứng dụng năng lượng mới quy mô lớn, hơn mười triệu tập đoàn Gordon đổ vào dự án này trôi theo dòng nước. Bọn họ cùng đường, muốn gϊếŧ Lyle cho hả giận, không ngờ lại để hắn chạy thoát.
Còn chuyện bị đánh lên trên thuyền hàng, trong tài liệu chỉ có vỏn vẹn hai dòng, cũng tương tự như suy đoán lúc trước của Kane, thông tin về người ủy thác rất bí mật, điều duy nhất có thể tạm khẳng định đó là đối phương không có ác ý, một lần bắt người không thành cũng không tiếp tục ra tay nữa.
Cuối cùng chính là hai lần trên Naler, một lần nhắm vào Lyle, một lần là Kane, sát thủ đều là đặc công. Tin tức trên giấy không ít, nhưng một chữ cũng không liên quan đến nhiệm vụ, chứng tỏ tính bảo mật của nhiệm vụ là đặc biệt nghiêm trọng.
“Sweetheart, tôi không muốn mấy tờ giấy này của Ava, tôi muốn bánh gato.”
“Thứ nhất, Ava làm như vậy là đang biểu hiện năng lực cho chúng ta thấy. Trong thời gian ngắn có thể sưu tập được rất nhiều tin tức, thậm chí hơn một nửa còn là tin tức bên ngoài Naler, đủ để chứng minh sự giao thiệp và mối quan hệ rộng rãi của cô ta. Thứ hai, Ava muốn thông qua món “quà sinh nhật” này lấy lòng chúng ta, cho chúng ta thấy rõ lập trường của cô ta, quyết định đứng về phía chúng ta.”
“Sweetheart, so với những chuyện đó, tôi càng quan tâm một vấn đề khác hơn.”
Kane khoanh tay trước ngực, lẳng lặng nhìn Lyle, không đáp lời.
“Anh không muốn biết tôi qua tâm đến chuyện gì sao?”
“Hoàn toàn không.”
Nhưng sự không hứng thú của y cũng không thể ngăn cản Lyle nói ra.
“Tôi càng quan tâm anh sẽ tặng tôi quà gì.”
Quả nhiên.
Kane có chút đau đầu: “Lyle, lúc trước tôi không biết hôm nay là sinh nhật em.”
Hai mắt Lyle sáng lên: “Cứ để tôi đè anh một lần đi, đấy là quà tôi thích nhất.”
Mặt Kane không cảm xúc: “Tôi đột nhiên nhớ ra có một thứ muốn tặng em.”
Lyle tiếc hận thở dài, “Vậy sao, tiếc thật đấy.”