Chương 106: Phiên ngoại – 30 năm tới

Tôi sẽ cố gắng để em không vứt bỏ tôi

Phòng giam trong phi thuyền, bá tước Philip ngồi trên đất, không biết đang suy nghĩ gì, vừa thấy Moro đi tới đã lập tức đứng lên. Nhưng Moro vóc người quá cao to, mặc dù Philip đã đứng thẳng người lên, vẫn phải ngửa đầu mới nhìn được đến mặt đối phương.

“Cậu muốn gặp tôi?” Moro hỏi.

“Thả tôi ra.” Philip nhìn thẳng Moro, chậm rãi nói.

Vẻ mặt Moro hoàn toàn không có bất cứ biểu cảm gì, nhàn nhạt hỏi: “Lý do?”

“Ngài thả tôi, tôi thả tình nhân của ngài.”

“Cấu kết với chính phủ Avana, truy sát thái tử, bất kỳ tội danh nào cũng đủ để đưa lên tòa án tối cao. Rất xin lỗi, cho dù tôi muốn cũng không có quyền thả.”

Philip trào phúng cười: “Đại tướng, ngài nghĩ tôi chỉ bắt được mỗi người tên là Ava thôi sao? Tình nhân của ngài, Candice lúc đó đang đi cùng với cô ta, ngài đoán tôi có bỏ qua cơ hội mời Candice đến chỗ tôi uống trà không?”

Moro bước về phía trước hai bước, cách lớp vách ngăn trong suốt, nhìn từ trên cao xuống: “Một mình cậu đến Avana, bây giờ lại đang bị giam trong phi thuyền của tôi, cậu nghĩ đem một người phụ nữ giấu trong quán trà thì cứu được mạng mình? Bá tước Philip, cậu không chỉ lỗ mãng, mà còn rất ngu xuẩn.”

Philip kinh ngạc trợn mắt: “… Làm sao các người biết…”

Moro xoay người rời đi, “Ngoan ngoãn ngồi yên ở đó đi, nếu không đừng trách tôi ném cậu ra ngoài phi thuyền. Nội các thà hi sinh một vị bá tước nho nhỏ, cũng không muốn dính dáng đến tội phạm ám sát thái tử đâu.”

Sắc mặt Philip đột nhiên biến đổi, vội vã hét lên trước khi cửa hợp kim khép lại: “Hành động của tôi không dính dáng đến Nội các!”

***

Trong phi hành khí đời hai, Lyle đặt mông ngồi trên bàn điều khiển chưa khởi động, hai chân quắp lấy eo Kane. Giữa buồng lái và khoang hành khách được ngăn cách bởi một lớp màn sáng trong suốt một chiều, chỉ nhìn được từ trong ra. Ở bên kia màn sáng, Candice đang yên tĩnh ngồi trên ghế ngẩn người.

“Sweetheart, tại sao chúng ta lại phải giúp Moro làm việc này?” Lyle bất mãn càu nhàu.

Tâm tình Kane không tệ, nghiêng đầu suy nghĩ, tiếp tục đáp: “Bởi vì Moro đã cứu chúng ta một lần?”

“Đấy là ông ấy tự nguyện mà. Mà tính ra thì, tất cả phiền phức đều từ Moro mà ra, nghĩa vụ giải quyết chẳng lẽ không phải của ông ta à?”

“Vậy bây giờ chúng ta quăng Candice ra ngoài?”

Lyle giật mình nhìn y: “Sweetheart, anh…”

Thấy Kane cười rất thiếu đánh, Lyle mới biết mình bị y đùa, túm tóc Kane thô bạo kéo xuống, cắn mạnh lên môi y, liếʍ liếʍ vết máu chảy ra, hưng phấn dạt dào nói: “Sweetheart, hay bây giờ chúng ta làm đi? Candice ở ngoài đó không nhìn thấy cũng không nghe được, nhưng chúng ta ở trong này lại thấy ngoài kia rõ mồn một, cái cảm giác nơm nớp lo sợ này thích chết đi được.”

Kane cùng Lyle đi du lịch khắp nơi, qua một khoảng thời gian hùa theo mấy trò không biết xấu hổ của hắn, da mặt y cũng đã dày lên tương đối, nghe vậy không từ chối, chỉ chần chừ nói, “Một lúc nữa là đến nơi rồi.”

Lyle trong lòng ngứa ngáy, sốt sắng thúc giục, “Vậy càng phải làm nhanh lên mới kịp.”

Kane một tay đỡ gáy hắn hôn xuống, một tay khác cởi thắt lưng, hàm hồ nói, “Lát nữa em kẹp chặt một chút.”

Nhưng bọn họ hiển nhiên đã đánh giá quá cao tự chủ của bản thân, đặc biệt là Kane. Cuộc sống quá thoải mái thì nhu cầu cũng nhiều lên, y chuyên tâm vùi đầu làm chính sự, còn sót lại chút lý trí cũng chỉ nghĩ được, thật ra thế này cũng tốt mà.

***

“Đại tướng?” Sĩ quan phụ tá nhìn vẻ mặt Moro âm tình bất định, dè dặt hỏi, “Ngài có muốn truyền quang phi hành khí của điện hạ vào phi thuyền không?”

Trong màn hình đối diện, phi hành khí đời hai bất động không nhúc nhích, mà tình cảnh này đã kéo dài hơn hai mươi phút rồi.

“Đại tướng?”

Moro đem tầm mắt từ màn hình dời đi, ngắn gọn nhả ra một chữ: “Chờ.”

Đợi hơn mười phút nữa, bọn họ mới thu được thông báo từ phi hành khí đời hai: Đại tướng thân ái, có thể nhấc phi hành khí của chúng tôi vào phi thuyền bổ sung năng lượng không, không đi được nữa rồi ^_^. Ký tên: Lyle Jasper và Sweetheart.

Moro luôn luôn nghiêm túc thận trọng trong mắt toát ra chút ý cười, phất tay với sĩ quan phụ tá: “Truyền quang toàn bộ phi hành khí đến khoang số 3. Lần này tìm được ba khối đá năng lượng, lấy một khối cho điện hạ.”

“Đại tướng, đá năng lượng có nguồn năng lượng rất lớn, dùng cho phi hành khí thực sự là quá lãng phí…”

Moro ngắt lời người nọ: “Nếu có ai hỏi, cứ nói lần này chúng ta chỉ tìm thấy hai khối đá năng lượng.”

Sĩ quan phụ tá biết ý Đại tướng đã quyết, cho dù không đồng tình cũng chỉ có thể làm theo, truyền quang phi hành khí đến khoang số ba. Lúc phi hành khí được di chuyển vào, ánh mắt Moro lập tức thay đổi —— trong phi hành khí có tận ba người!

Ánh sáng trắng lóe lên, ba người đi ra khỏi phi hành khí. Chưa nhìn rõ là ai, nhưng biết rõ Moro đang đề phòng, sĩ quan phụ tá nhanh chóng rút súng ra, đến khi thấy đối phương là một người phụ nữ bình thường trông có hơi gầy yếu mới giật mình sửng sốt.

“Candice?” Moro kinh ngạc thốt lên, rõ ràng lúc trước ông đã dặn Lyle sau khi cứu ra thì sắp xếp ổn thỏa chỗ ở cho Candice ở Avana mà.

Thời gian mười một năm không lưu lại quá nhiều vết tích trên người ông, nhưng lại khắc xuống trên gương mặt người phụ nữ đó ít nhiều nếp nhăn. Người con gái dịu dàng đơn thuần khả ái mười một năm trước đã biến thành một người phụ nữ dãi dầu sương gió. Moro cũng sắp không còn nhớ nổi hình dáng của cô gái năm đó cứu mình nữa rồi.

“Moro, đã lâu không gặp.”

Moro ra hiệu cho sĩ quan phụ tá thu súng lại, tầm mắt nhẹ nhàng lướt qua Lyle. Lyle vốn còn định mặt dày ở lại hóng hớt lập tức dựa vào người Kane: “Sweetheart, chân tôi mỏi quá, muốn đi tắm muốn đi ngủ.”

Sĩ quan phụ tá nhanh nhạy tiếp lời: “Điện hạ, mời đi theo tôi.”

Lyle đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, dính lấy Kane như trẻ sinh đôi. Kane cũng rất dung túng, tay phải khoát lên bên hông hắn, để mặc hắn trêu chọc sĩ quan phụ tá: “Anh đẹp trai, anh tên là gì?”

Sĩ quan phụ tá đã quen với tác phong quân nhân, dáng đứng của Lyle khiến anh ta cả người đều không được tự nhiên, nhẫn nại đáp: “Thưa Điện hạ, tên tôi là Scott Seniel.”

“Hai lần tôi đến đây, lần nào cũng thấy anh đứng cạnh Moro, hai người thật đúng là như hình với bóng. Có phải Moro đi đâu cũng dắt anh theo không?”

Sĩ quan phụ tá nhìn dáng đi và tư thế đứng của Lyle, luôn cảm thấy lời nói của hắn rất mờ ám, anh ta cưỡng chế cảm giác kỳ dị trong lòng, bình tĩnh đáp: “Đó là vì Đại tướng tín nhiệm tôi, đây là vinh hạnh của tôi.”

“Moro tín nhiệm anh như thế, chắc chuyện gì của ông ta anh cũng biết hết nhỉ?”

Sĩ quan phụ tá đau đớn phát hiện ra mình đã bị điện hạ cho vào tròng, cau mày không biết nên trả lời thế nào.

Lyle không cho anh ta thời gian suy nghĩ, lập tức hỏi tiếp: “Có phải Moro thuê thợ săn tiền thưởng ở Avana để bắt tôi không?”

Kane lập tức nhớ lại lúc bọn họ lần đầu đến Naler, Liv và Brian muốn trói Lyle đưa đi, nhưng lại được người ủy thác dặn không được làm bị thương hắn. Sau đó y cũng quên khuấy mất chuyện này, bây giờ nghĩ lại, vừa muốn đưa Lyle đi lại vừa muốn đảm bảo hắn không bị thương, chỉ có thể là Moro.

Sĩ quan phụ tá theo bản năng giải thích: “Điện hạ, Đại tướng không có ác ý. Đại tướng phát hiện có người truy sát Điện hạ nên mới định đưa ngài lên phi thuyền để bảo vệ. Sau đó vì thấy ngài đã có năng lực tự vệ, Đại tướng cũng không đi tìm thợ săn tiền thưởng nữa.”

“Sao các người không tự mình ra mặt?”

Sĩ quan phụ tá biết vừa rồi mình bị Lyle lừa, lấy lại bình tĩnh, trấn định nói: “Thứ nhất là vì đảm bảo càng ít người Alpha biết chuyện Điện hạ còn sống càng tốt, thứ hai là vì chúng tôi không am hiểu Avana như những thợ săn tiền thưởng kia. Cuối cùng Đại tướng chỉ cho người luân phiên theo dõi âm thầm bảo vệ Điện hạ, chứ hoàn toàn không dò hỏi bất kỳ hành động nào của ngài.”

“Một vấn đề cuối cùng, theo anh thì liệu Đại tướng của các anh có dẫn Candice về Alpha cùng không?”

Đúng đấy, rốt cuộc có dẫn về cùng không? Sĩ quan phụ tá trong lòng không tự chủ được hóng hớt nghĩ, ngoài miệng lại vẫn rất nghiêm túc nói: “Đó là vấn đề cá nhân của Đại tướng, tôi không thể xen vào.”

Sĩ quan phụ tá dẫn hai người đến một gian phòng khá rộng rãi, bức tường trắng tinh, cửa sổ sát đất rất lớn, ngoài cửa sổ là rất nhiều tinh thể lưu chuyển, bàn ghế được chế tác tinh xảo, trang bị đầy đủ thiết bị truyền tin ba chiều, nói chung là mọi thứ đều rất hài lòng, trừ giường —— cái giường kia rõ ràng là giường đơn.

Sĩ quan phụ tá thăm dò hỏi: “Điện hạ, có muốn lấy thêm giường không?”

Lyle tùy ý phất tay: “Cứ thế này được rồi, tôi ngủ giường, Sweetheart ngủ tôi.”

Vẻ mặt sĩ quan phụ tá cứng đờ, khắp người mỗi tế bào đều kêu gào muốn nói “Tôi rất lúng túng”.

Lyle cười ha ha, quay người lại nói với Kane: “Sweetheart, năm đó lúc làm lính anh cũng đáng yêu này thế à?”

Kane vỗ một phát lên mông hắn,dùng mắt ra hiệu cho hắn ngậm miệng, quay sang nói với Scott: “Lấy cho chúng tôi chút đồ ăn được không?”

Sĩ quan phụ tá gật đầu liên tục, ba chân bốn cẳng chạy như ma đuổi.

Đuổi người đi rồi, Kane đẩy Lyle đi về buồng tắm, “Ban nãy không đeo bao, tranh thủ bây giờ Moro đang nói chuyện cùng Candice, nhanh đi xử lý đi.”

Lyle lười biếng không muốn nhúc nhích: “Anh bắn vào thì tự anh đi mà xử lý.”

“Anh vốn định rút ra rồi, là tại em không cho.”

Lyle như cười như không nghiến răng: “Chẳng lẽ lúc anh muốn rút ra tôi còn lôi chym anh lại được chắc?”

Kane sờ sờ mũi không nói nữa. Lyle thích như thế, nếu không phải vì an toàn, y cũng không muốn đeo mấy thứ lằng nhằng, nói những câu kia cũng là khẩu thị tâm phi. Thấy Lyle mệt thật, Kane thở dài ôm lấy hắn bế vào phòng tắm. Lyle cười híp mắt vòng tay qua cổ y, hài lòng nói: “Thế này có phải đáng yêu không.”

Lyle quyết định không nhúc nhích mặc ai muốn làm gì thì làm. Kane từ phía sau ôm lấy hắn, ngón tay thon dài nhanh chóng cởi cúc áo sơ mi rồi đến khóa quần, lột sạch sẽ Lyle chỉ còn một cái qυầи ɭóŧ màu trắng. Ngón tay thăm dò vào trong sờ sờ một lượt, tỉnh bơ nói: “Giữ chặt thật đấy, qυầи ɭóŧ cũng không ướt.”

Lyle không chịu nổi mấy lời khıêυ khí©h kiểu này, vừa nghe đã muốn cứng, nhưng hắn thật sự đã mệt quá rồi, không còn sức đâu mà lên nữa, nếu muốn làm thì cũng phải chọn phương pháp nào không cần động đậy mà làm, mệt não vô cùng.

Kane sợ làm ướt quần áo trên người, dứt khoát cởi hết ra luôn, cũng cởi nốt cả qυầи ɭóŧ của Lyle, nhấc hắn đến dưới vòi hoa sen, nước nóng từ trên đổ xuống, thấm ướt cơ thể hai người.

Kane đưa ngón tay theo nước nóng thăm dò vào bên trong, bên trong ấm nóng ẩm ướt, hai người lại đang trần trụi, tình huống này có không muốn nghĩ bậy cũng phải nghĩ bậy.

Lyle động chạm như thế, cũng có chút động tình, nhưng lại không chắc có còn đủ sức mà làm tiếp hay không, qua loa thúc giục: “Sweetheart, đừng có lề mề nữa, nhanh lên đi.”

Kane cũng không phải người chết, từ lúc giúp hắn cởϊ qυầи áo y đã bắt đầu nghẹn đến bứt rứt, bình tĩnh giúp hắn lấy hết chất lỏng bên trong ra. Ngón tay y cứ ba lần thì phải có một lần “vô ý” cọ qua tuyến thể, cọ đến Lyle không tự chủ được thở dốc.

Hắn co cùi chỏ thô bạo thúc mạnh vào ngực Kane, hổn hển nói: “Anh xong chưa!”

Kane cong ngón tay lên, đốt ngón tay chạm vào nơi nào đó, Lyle kinh hãi “A ——” một tiếng, du͙© vọиɠ triệt để bị khơi lên. Hắn cắn răng chửi mẹ nó, lùi lại cọ cọ vào người y, thúc giục: “Muốn làm thì vào nhanh lên.”

Ban nãy trên phi hành khí mới được một lần, Kane đương nhiên chưa thỏa mãn, hiện tại mặc dù tên đã lên dây, nhưng vẫn cố nhịn xuống, chậm rãi cắn lên gáy Lyle, nhỏ giọng thì thầm: “Lúc em bày trò vui vẻ thế có quan tâm anh nghĩ gì không, em coi anh như máy tiết dục đấy à?”

Y đang nói đến chuyện ban nãy trên phi hành khí, Lyle tự thoải mái xong thì đã phát tin báo cho Moro quang truyền bọn họ vào phi thuyền, hại y còn chưa tận hứng dục cầu bất mãn.

Lyle có chút chột dạ: “Mẹ nhà anh, tôi ghét nhất là mấy thứ vớ vẩn đấy.”

Kane nhẹ nhàng dùng môi cọ cọ bên tai hắn, đột nhiên cắn mạnh một phát, thản nhiên nói: “Phải rồi, đồ giả làm sao mà thỏa mãn em được.”

***

Sĩ quan phụ tá Scott đang chuẩn bị đi ngủ thì nhận được tin báo từ Đại tướng, lại lóc cóc bò dậy khỏi chăn ấm nệm êm, dùng tốc độ ánh sáng mặc quân phục đi tới phòng Moro lĩnh chỉ. Moro đứng chặn ở cửa đưa cho anh ta một cái hộp lớn và một cái hộp nhỏ, “Đưa sang cho Điện hạ.”

Sĩ quan phụ tá cúi đầu nhìn lướt qua, lúng túng đáp: “Vâng Đại tướng, tôi đi ngay đây.”

—— Hai cái hộp này, hộp to đựng hai cái qυầи ɭóŧ nam, hộp nhỏ là hộp bαo ©αo sυ.

Sĩ quan phụ tá đã đi theo Moro bao nhiêu năm, rất hiểu tính cách ông. Moro rất gắt gao với các vấn đề vĩ mô, nhưng lại thường hay quên tiểu tiết, trên cả phương diện công việc lẫn cuộc sống đều như thế, sao bây giờ Đại tướng lại cẩn thận đến độ chuẩn bị cho Điện hạ và vị kia nhà Điện hạ cả qυầи ɭóŧ lẫn… bαo ©αo sυ?!

Lẽ nào Đại tướng đặt camera trong phòng Điện hạ, phát hiện Điện hạ và vị kia làm vài ba chuyện abc xzy?!

Không không không, Đại tướng không thể làm chuyện bỉ ổi như thế được, sĩ quan phụ tá vừa nghĩ vừa đi nhanh hơn.

Lyle kinh ngạc nhìn người ngoài cửa: “Anh sang đây làm gì?”

Sĩ quan phụ tá nhẫn nhịn cảm giác lúng túng, đưa hai cái hộp sang, “Điện hạ, đây là Đại tướng dặn tôi đưa sang.”

Lyle nhận lấy nhìn qua, vui vẻ huýt sáo, quay đầu nói với người trong phòng: “Sweetheart, Moro đưa qυầи ɭóŧ với bαo ©αo sυ sang này, giải quyết đúng cấp bách vấn đề rồi.” Nói xong, hắn quay lại nhìn sĩ quan phụ tá, “Seniel… cái gì ấy nhỉ?”

Sĩ quan phụ tá vội vã tiếp lời: “Thiếu úy.”

Lyle gật gật đầu, chân thành nói: “Thiếu úy Seniel, cám ơn anh. Giúp tôi cảm ơn Đại tướng nhà anh nữa nhé, nói với Moro ông ấy đúng là vô cùng thấu hiểu nhu cầu, tôi vô cùng cảm ơn.”

Sĩ quan phụ tá nỗ lực không để vẻ mặt mình trở nên khác thường, cúi thấp đầu, “Vâng Điện hạ, tôi nhất định sẽ chuyển lời giúp ngài.”

***

Lyle vừa đóng cửa lại đã lột áo choàng tắm ra, mở hộp lấy một cái qυầи ɭóŧ tròng vào, cái còn lại thì tiện tay vứt cho Kane. Kane tắm xong chẳng mặc gì ngoài mỗi cái quần dài, Lyle rất hảo tâm nhắc nhở y: “Lúc kéo khóa quần xuống nhớ cẩn thận không lại kẹt, chỗ kia của anh to thế cơ mà.”

Kane nhận lấy mặc vào, “Em còn chọc ngoáy cái gì, không phải vì nhường áo choàng tắm cho em nên mới phải mặc thế này à.”

Lyle nhún vai, “Sweetheart, anh thích thì cứ thả rông, em không có ý kiến.”

Kane đang định nói tiếp, cửa phòng lại bị gõ. Lyle cầm lấy áo choàng tắm khoác lên người, mở cửa: “Thiếu úy Seniel, sao anh đi rồi lại quay lại, còn chuyện gì à?”

“Điện hạ, nguyên soái muốn mời ngài sang nói chuyện.”

“Sao lại bắt tôi đi mà không phải ông ấy…” Lyle bất mãn cằn nhằn, nhưng vừa nhớ ra trong phòng mình còn có một thành phần đang bán lõa thể, lập tức ngậm miệng, “Anh dẫn đường đi.”

“Sweetheart, em đi một lát rồi về.” Hắn quay vào phòng hô một tiếng rồi tiếp tục ra hiệu cho sĩ quan phụ tá, “Đi thôi.”

Sĩ quan phụ tá còn tưởng Lyle định vào phòng thay quần áo, nhưng thấy hắn hoàn toàn chẳng có ý định gì là sẽ thay cả, anh ta không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng đi trước dẫn đường.

Phòng của Moro ở cách phòng bọn họ một đoạn khá xa, đi tầm 7,8 phút mới đến nơi. Sĩ quan phụ tá gõ cửa xong thì nhanh chóng nghiêm chỉnh đứng ra sau lưng Lyle, một lát sau, Moro mở cửa.

Phòng của Moro rất giống tính cách ông, đơn điệu cứng nhắc, cực kỳ ngăn nắp, ga trải giường phẳng phiu nhẵn thín như mặt giấy, chăn gối được gấp chỉnh tề thành một khối vuông vức, nhìn như khối hình hộp trong tranh triển lãm, hoàn toàn không giống phòng của đàn ông bình thường.

Lyle nhanh chóng vào đề, “Moro, ông tìm tôi có chuyện gì?”

Moro rót hai tách trà, đưa một tách cho hắn. Dường như những lời sắp nói ra cũng không dễ dàng gì, Moro suy nghĩ rất lâu mới mở miệng: “Lyle, những lời sắp tới là ta dùng thân phận một người cậu để nói với cháu.”

“Ông cứ nói đi.” Lyle rất thoải mái.

“Quốc vương Doyle tài trí mưu lược, giành được rất nhiều quyền lực từ tay Nội các. Nhưng ông ấy cũng rất khổ cực, phải chịu đựng những áp lực mà người thường khó có thể tưởng tượng. Sau khi mẹ cháu qua đời, ông ấy chưa bao giờ cười được một lần. Qua vài lần dò hỏi, ta nghĩ ý của ông ấy là muốn cháu được tự do, chỉ cần cháu sống tốt, ông ấy sẽ chấp nhận chịu mọi áp lực.”

Moro vừa chậm rãi nói vừa cẩn thận quan sát thái độ của Lyle.

Lyle thờ ơ ngắm nghía tách trà trong tay.

“Nhưng tự do này cũng chỉ có kỳ hạn.”

Lyle trào phúng nghĩ, biết ngay sẽ có đoạn này mà, bề ngoài vẫn tỏ ra như không có gì, “Tôi có thể từ chối sao?”

Moro không lên tiếng.

Lyle nhún nhún vai, không quan tâm nhấc chân đi ra ngoài.

Moro vội vàng kéo hắn lại ấn hắn ngồi xuống ghế, kiên nhẫn nói: “Tình trạng sức khỏe của Quốc vương hiện vẫn ổn, ít nhất còn có thể trị vì trong 30 năm, đến lúc đó cháu và Kane đã đi hết tất cả mọi nơi ở Beta rồi, vừa lúc đến Alpha coi như thay đổi môi trường sống, có gì không tốt?”

“Tất cả mọi người sẽ thừa nhận quan hệ giữa tôi và anh ấy chứ?” Lyle biết có trốn cũng không được, trực tiếp hỏi ra vấn đề hắn quan tâm nhất.

“Cháu là con trai độc nhất của Quốc vương, tất cả mọi người sẽ thừa nhận cháu, kể cả Nội các.” Moro thành khẩn nói.

“Nhưng không thừa nhận Kane là bạn đời của tôi?” Lyle hỏi ngược lại.

“Kane sẽ là khách quý của chúng ta.” Moro tránh nặng tìm nhẹ nói.

Lyle đã tự dặn bản thân phải tỉnh táo, nhưng vẫn không nén được tức giận, cười lạnh: “Cút mẹ nó cái thừa nhận của ông đi. Quốc vương Doyle, Ingridian

trong miệng ông, cộng thêm cả chính ông và cái Nội các rẻ rách kia nữa, gộp hết lại cũng không bằng được một ngón tay của Kane. Ông dựa vào cái gì mà nghĩ tôi sẽ để anh ấy bị các người chèn ép, rồi lại ngoan ngoãn làm con rối cho các người điều khiển?”

Hắn đứng lên, trầm giọng nói: “Nếu như Kane không nhận được địa vị và sự tôn trọng ngang với tôi, thì đừng nói là ba mươi năm, cho dù bốn mươi năm, năm mươi năm, sáu mươi năm, tôi cũng không bao giờ đến tinh hệ Alpha làm điện hạ gì đấy trong miệng ông đâu.”

Moro mất bình tĩnh, vô thức cao giọng: “Lyle, cha cháu là một vị quốc vương, ông ấy cũng là thân bất do kỷ! Hơn nữa cháu muốn ông ấy phải dùng thái độ gì để chấp nhận chuyện quốc vương tương lai bị một người đàn ông khác đè?”

“Thứ nhất, ba tôi là Adrian Jasper. Thứ hai, so với làm một vị thái tử thân bất do kỷ, tôi càng muốn làm một người bình thường tự do tự tại.” Lyle tức đến muốn cười, “Thứ ba, cũng là việc quan trọng nhất, tôi yêu Kane, tôi và anh ấy ở trên giường thế nào là lựa chọn của bản thân tôi, thân thể và trái tim tôi đều do bản thân tôi quyết định, có bị đè cũng là tự tôi muốn thế, không cần bất kỳ ai phán xét được hay không được. Trước đây không cần, sau này càng không cần.”

Moro không ngờ hắn sẽ nói như thế, im lặng một lúc mới mở miệng: “30 năm là một khoảng thời gian rất dài, đến lúc đó mọi thứ sẽ thay đổi, sẽ không còn giống như bây giờ nữa. Quyền lực Quốc vương trao vào tay cháu khi đó sẽ trọn vẹn hơn bây giờ rất nhiều, khi đó cháu đã nắm trong tay quyền quyết định lớn nhất, không ai dám ngăn cản cháu, cháu hoàn toàn có thể cùng Kane quang minh chính đại đứng ở ngôi vị cao nhất, nhìn ngắm toàn bộ vũ trụ.”

Lyle không tin, cũng lười vạch trần, lạnh nhạt nói: “Vậy tôi rửa mắt chờ xem cái gọi là thay đổi mà ông nói.”

***

Về phòng, Lyle nằm dài trên giường, đờ đẫn nhìn trần nhà. Kane chống người dậy nghiêng đầu nhìn hắn, “Sao thế? Moro nói gì với em?”

Lyle nửa đùa nửa thật cười: “Ông ta bảo em đá anh.”

“Em trả lời thế nào?”

“Em nói không thành vấn đề, chỉ cần ông ta tìm cho em tân hoan là được.”

Kane chậm rãi xoa xoa hai má hắn: “Em bỏ được à?”

Lyle kéo ngón tay y ngậm vào miệng, cười khanh khách: “Đúng là không nỡ bỏ.”

Kane rút tay ra, cúi người hôn hắn. Lyle nhẹ giọng hỏi: “Sweetheart, nếu như tương lai em phải đến tinh hệ Alpha…”

Kane che miệng hắn lại, “Đã nói rồi mà, bất kể đi đâu, lúc nào, chúng ta đều sẽ đi cùng nhau.”

Y đột nhiên cười rộ lên: “Ba mươi năm sau anh đã thành một ông già gần 70 tuổi rồi, bảo bối, có khi đến lúc đấy em còn chê không cần anh nữa.”

Lyle tưởng tượng ra cảnh Kane 70 tuổi, híp mắt cười, “Cho nên bắt đầu từ bây giờ anh càng phải yêu em nhiều vào, để em không dám bỏ anh nữa.”

Kane từ trước tới nay chưa bao giờ có lòng tin tuyệt đối vào mối quan hệ như bây giờ, y cúi đầu hôn hắn, vụng về nói: “Tôi sẽ cố gắng, để em không vứt bỏ tôi.”