Chương 22: Cầu cứu

Thanh Châu mơ thấy thời điểm mình còn là một con rắn nhỏ chưa tu luyện thành hình người, giương oai cùng muội muội trong núi rừng sơn dã, săn một con thỏ.

Không biết vì sao, con thỏ lại biến thành một con Bạch Điểu, đột nhiên, Bạch Điểu lại biến thành một người nam nhân.

Nam nhân mặc áo lông vũ nói với Thanh Châu: "Ngươi có thể giúp ta một chút không?"

Thanh Châu hỏi: "Ta giúp ngươi như thế nào?"

"Ta bị giam ở bên trong Phù Đồ Tháp phía Tây chùa Linh Nham, ngươi có thể thả ta ra chứ?"

Thanh Châu trong mộng còn không biết chùa Linh Nham là gì, chứ đừng nói đến Phù Đồ Tháp, nàng cảm giác mình vẫn còn là con rắn nhỏ kia, chỉ số thông minh thật sự đã bị giáng xuống một cấp.

Nàng hoang mang hỏi: "Sao ngươi không tự đi ra?"

Nam nhân khe khẽ thở dài: "Tuy rằng ta tích góp từng tí từng tí Pháp lực một, có thể đột phá Phù Đồ Tháp, nhưng ông già Tĩnh Quan cẩn thận, thiết lập kết giới Đại La bên ngoài chùa Linh Nham, với sức một mình ta, thật là không có phương pháp."

Thanh Châu không hiểu rõ mà ồ một tiếng, nhưng thật là không cho chuyện này thì có quan hệ gì với mình, nàng sốt ruột quẫy quẫy đuôi: "Không nói nữa, ta phải vội đuổi theo con thỏ đây."

"Thê tử của ta sắp sinh rồi, nàng ở nhà một mình, không ai có thể trợ giúp nàng." Nam nhân ở sau lưng nàng thấp giọng cầu khẩn, "Ngươi là Yêu vật duy nhất ta từng thấy có thể vào được chùa Linh Nham, ngươi nhất định có chỗ nào đó đặc biệt."

Thanh Châu mở mắt ra, mới phát hiện mình trong lúc chờ Huyền Tiêu đã ngủ say trên bàn, khuôn mặt bị cánh tay đè thành vệt đỏ.

Trăng treo trên ngọn liễu, trời đã sắp tối. Nàng tìm được một ngọn nến, nhẹ nhàng thổi vào bấc đèn, ngọn lửa thoáng cái nhảy ra.

Nhỏ vào trên bàn hai giọt dầu sáp, cố định ngọn nến, nàng lại tựa như không có xương cốt ngồi lại, bắt đầu nhớ lại giấc mộng kia.

Rất lâu chưa mơ thấy giấc mộng rõ ràng như vậy, đó rút cuộc chỉ là một giấc mộng ư, trong chùa Linh Nham thật sự có một tòa Phù Đồ Tháp như vậy?

Thanh Châu chậc chậc lưỡi, nằm dài trên giường. Cơm chay trong Chùa chẳng ngon chút nào, hiện tại mồm miệng nhạt nhẽo, không có một chút vị thịt.

Huyền Tiêu đẩy cửa đi đến, đặt một gói giấy dầu lên bàn, bay ra mùi thịt làm cho người thèm nhỏ dãi. Thanh Châu lăn lông lốc từ trên giường đứng lên, mở giấy dầu ra, bên trong là một con vịt nướng thơm nức xốp giòn, cắt thành từng miếng, chỉnh tề xếp gọn trong lớp giấy.

"Huyền Tiêu, đây là cho ta sao?"

Thanh Châu cười đến mặt mày cong cong, dưới ánh nến chiếu rọi, hai con mắt còn sáng ngời hơn so chấm nhỏ với ngoài cửa sổ. Nàng nắm ở cổ Huyền Tiêu, ngồi vào trên đùi hắn, cười tủm tỉm: "Cảm ơn, ngươi thật tốt."

Nói xong chụt chụt hôn vài cái trên mặt hắn, hôn cho nửa bên mặt Huyền Tiêu đều là nước miếng.

Huyền Tiêu không để nàng xuống khỏi lòng mình, chỉ ước lượng eo của nàng, cũng không biết Thanh Châu bình thường ăn nhiều đồ như vậy, mà vòng eo vẫn rất nhỏ như trước, dưới bụng bằng phẳng như trước.

Huyền Tiêu hỏi: "Ăn no rồi sao?"

Thanh Châu gật gật đầu, lại nghe hắn nói: "Vậy đến lượt ta bắt đầu ăn."

Thanh Châu nhìn vịt nướng chỉ còn lại xương cốt, khó xử: "A..."

Vì sao Huyền Tiêu không nói sớm một chút? Nàng ăn hết thịt vịt chỉ còn xương. Huyền Tiêu sẽ cảm thấy nàng ăn quá nhiều, rất khó nuôi sao?

Thân thể bỗng nhiên chợt nhẹ, bị người ôm ngang lên, đặt lên giường.

Hóa ta từ "Ăn" trong miệng Huyền Tiêu, là ăn cái này.

Tóc nam nhân lọt vào trong cổ áo con, ngưa ngứa, da thịt mềm mại cảm nhận được hơi thở phả vào, giữa hai chân có chút ẩm ướt.

"A a a a a.. —— "

Thanh Châu nhịn không được nhỏ giọng kinh hô một tiếng, Huyền Tiêu há miệng gặm một miếng trên cần cổ nàng, dùng hàm răng cọ xát. Răng nanh của hắn, sắc bén giống như một con sói con, Thanh Châu nhẹ nhàng phàn nàn: "Ngươi chắc chắn cắn trầy da ta rồi."