Chương 7

Tô Yểu ngửa đầu tiếp nhận sự xâm chiếm từ chiếc lưỡi dài của anh, hai người trao đổi hô hấp trong phòng bếp yên tĩnh. Eo của Tô Yểu bị bàn tay của người đàn ông siết chặt gắt gao, không có chút khoảng cách nào, cách quần áo mỏng manh, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay anh, từ bên hông truyền lên ngực.

Yết hầu Lục Chi Châu lăn lên xuống, đôi mắt hẹp dài híp lại, du͙© vọиɠ dần dần lộ ra trên mi tâm.

Cả người Tô Yểu nóng lên, nhất là chỗ phía sau eo, nhiệt độ điều hòa đã không thể làm dịu xuống được nữa.

Trong không khí cũng toàn là hơi thở mờ ám.

“Xèo——” Một tiếng vang nhỏ làm Tô Yểu đang chìm đắm bừng tỉnh: “Mì của em...”

......

Hai người ngồi đối diện nhau trên bàn ăn hình chữ nhật màu trắng, trên khuôn mặt của Lục Chi Châu tràn đầy ý cười, mang theo hứng thú trêu chọc, khiến Tô Yểu thấy bực bội.

“Cười nữa thì đừng ăn.” Tô Yểu bĩu môi trừng anh, thẹn quá hóa giận, còn không phải là do hôn nhau nên mì của cô xém nữa cháy khét sao, cũng không thể trách cô được.

“Được, không cười.” Lục Chi Châu không nhịn được cười. Ngoại trừ ở trên giường, đây là lần đầu tiên anh thấy Tô Yểu thất thố như vậy, nhưng đồng thời lại cảm thán trong lòng.

“Anh còn cười! Tất cả đều do anh, sao anh lại không biết xấu hổ vậy chứ, anh đừng ăn nữa.” Tô Yểu bị anh chê cười, tức giận không chịu nổi, đưa tay muốn cướp chén của anh, giống như đang bực bội, hoàn toàn khác với dáng vẻ xinh đẹp vừa rồi ở tiệc rượu.

Lục Chi Châu lui về phía sau một chút, che chén lại: “Anh không cười, mặt bị chuột rút.”

Tô Yểu giống như một bảo tàng, càng khai quật càng có thể khám phá ra chỗ quý giá.



“Hừ, sau này lúc em nấu ăn thì anh đừng vào bếp.” Tô Yểu lười tranh chấp với anh. Tay nghề của cô rất tốt, chưa bao giờ bị thất bại, hôm nay bởi vì chìm đắm lúc hôn nhau mà làm mì cháy khét.

Sỉ nhục!

“Thật ra mì bị cháy cũng rất ngon, rất thơm.” Lục Chi Châu gắp một ít mì lên ăn, hơi khô, nước bị nấu cạn hết.

Nhưng nghĩ đến dáng vẻ xinh đẹp vừa rồi của Tô Yểu, anh lại cảm thấy chén mì này thật sự là thứ tốt có một không hai.

Tô Yểu không để ý tới anh, cúi đầu ăn mì, có chút không yên lòng, trước kia cô chưa bao giờ như vậy.

Tô Yểu rất khắc chế bản thân nhưng hôm nay suýt nữa mất khống chế, đây không phải là điềm tốt.

Lục Chi Châu ăn sạch chén mì. Bữa tiệc lớn như tối nay, nếu không phải là đói bụng không ăn được gì thì là uống rượu đến no.

Vừa ngẩng đầu lên, anh đã thấy Tô Yểu đang ngẩn người ở đối diện, chưa ăn miếng nào.

“Nghĩ cái gì vậy?” Anh rút khăn ướt ra, lau khóe miệng của mình.

Tô Yểu chọc chọc mì, không có khẩu vị: “Không có, không muốn ăn, anh rửa chén đi.”

“Ít nhiều gì cũng ăn một chút, em coi mình là làm từ sắt sao? Nhịn đói nhiều ngày như vậy rồi.” Lục Chi Châu đứng dậy, đè lên vai cô. Mấy ngày nay, vì để lên hình tốt nên cô cũng không ăn gì.

Trong giới giải trí, không phân biệt nam hay nữ, ai cũng lo nghĩ cho vẻ ngoài của mình. Tuy nhiên, nghệ sĩ nữ hà khắc hơn so với nghệ sĩ nam, nếu xuất hiện xấu trên thảm đỏ thì có thể bị bao người chửi bới.



“Haiz, anh thật phiền.” Tô Yểu không có tâm trạng ăn cái gì.

“Phiền cũng phải ăn, ăn nhanh, ăn đi rồi anh rửa chén.” Lục Chi Châu buông tay ra, tháo cúc áo, xắn tay áo lên, làm ra vẻ muốn đi rửa chén.

Tô Yểu bĩu môi, biết anh nói là làm, nếu cô không ăn một chút chắc chắn anh sẽ không cho cô đi nên đành phải ép bản thân ăn một chút.

“Không ăn nữa.” Tô Yểu đẩy chén về phía trước, còn lại nửa chén mì.

“Không ăn thì thôi.” Lục Chi Châu liếc mắt một cái, nhận lấy chén mì của cô, tiếp tục ngồi xuống ăn.

“Ơ... Anh ăn không no sao?” Đây là chén của cô, hơn nữa cô thích cắn đứt mì khi ăn, cho nên mì trong đó khẳng định đã bị cô cắn qua.

“Lãng phí lương thực là chuyện đáng xấu hổ.” Lục Chi Châu không hề ghét bỏ, nhanh chóng ăn sạch sẽ.

Tô Yểu chống cằm nhìn anh, sự bực bội vừa rồi dần dần tiêu tan. Người đàn ông đứng đầu trong giới giải trí lại ở trong căn nhà mấy chục mét vuông do cô thuê, ăn mì còn dư lại của cô, còn bị cô chỉ huy đi rửa chén.

Nếu như chuyện này bị lộ ra ngoài, sợ là lập trình viên của Sina Weibo sẽ đuổi gϊếŧ cô mất, hot search còn tê liệt mấy ngày mấy đêm.

Lục Chi Châu không nói nhiều, ăn mì xong liền bưng chén đi vào phòng bếp.

Tô Yểu đi theo vào, giơ tay vuốt ve sợi dây chuyền trên cổ: “Nó không phải ở chỗ Diệp Thành Duy sao?”

“Ừ, bỏ một triệu mua về.” Lục Chi Châu cúi đầu cần cù rửa chén, không biết còn tưởng rằng anh đang rửa hơn mười triệu đồ cổ.