Biên tập: B3
Hướng Thanh Sư nghĩ có thể mình đã thiếu một chút may mắn, cũng có lẽ là kém một chút dũng khí mà thôi.
Ban đầu hắn cũng không thích thiếu nữ tên là Chi Chi đó, cảm thấy dáng vẻ đối phương quá mức diễm lệ, thực sự không phù hợp với quy chuẩn tề gia nội trợ được ghi trong sách vở, hơn nữa thiếu nữ này còn trù ẻo hắn thi không đậu.
Tuy nhiên không hiểu tại sao, rõ ràng không thích hợp tề gia nội trợ, nhưng khi đọc sách hắn đã nghĩ đến một câu, "tự đặt nhà vàng, tự có Chi Chi" (*), hắn cũng bắt đầu ngủ mơ thấy đối phương, nhưng Hướng Thanh Sư tự nhủ mình không thể hạ lưu như vậy.
(*) Bê: ý chỉ việc quan trọng trong cuộc đời nam nhân là xây nhà to và lấy vợ đẹp, cụ thể ước mơ của Hướng Thanh Sư ở đây là đạt được công danh và có được Chi Chi.
Một người đọc sách thánh hiền sao có thể ngày nào cũng nghĩ đến việc muốn cởi sạch y phục của đối phương cơ chứ?
Hướng Thanh Sư cảm thấy mình điên rồi, nhưng trong lòng cũng bắt đầu cẩn thận suy tính xem phải làm cách nào để rước được đối phương về nhà.
Hướng Thanh Sư là một nam nhân rất truyền thống, hắn nghĩ hắn cần phải đảm bảo có thể cho đối phương một cuộc sống đầy đủ sung túc thì mới nghênh thú đối phương về nhà, nhưng hắn không ngờ rằng hắn còn chưa kịp đi thi khoa cử, đối phương đã phải gả ra ngoài. B3.
Hướng Thanh Sư vứt bỏ lòng tự trọng của mình, vẽ một bức hoạ đưa qua, hắn hy vọng đối phương có thể hiểu, nhưng trên thực tế hắn chính là một người hèn nhát, hắn biết Chi Chi không biết chữ, cho nên mới viết thơ ở trên, bởi vì chính hắn cũng tự biết, nếu như Chi Chi bỏ trốn cùng với hắn, kết quả sẽ nghiêm trọng ra sao.
Quả nhiên đối phương đọc không hiểu, sau đó liền gả vào phủ Công Chúa.
Lần đầu tiên Hướng Thanh Sư nếm được mùi vị của sự hối hận, ba tháng kể từ khi Chi Chi gả ra ngoài, hắn cứ vô tri vô giác mà sống, cuối cùng vẫn là biểu muội tới cửa, thấy hắn như vậy thì mắng hắn một trận.
"Nàng gả ra ngoài rồi thì đã sao? Không chừng sau này cũng sẽ bị Phò Mã hưu? Biểu ca, sao bây giờ huynh không cố gắng thật nhiều, thi đậu Trạng Nguyên, khi đó tiền đồ của huynh rạng rỡ vô hạn, rồi mặt dày đi tìm Phò Mã đòi người cũng được đúng không?"
Có thể ư?
Hướng Thanh Sư không biết, nhưng thi cử là việc duy nhất mà hắn có thể làm vào lúc này.
Nhưng hắn lại không nghĩ tới, đối phương lắc mình một cái liền trở thành Hoàng Hậu, còn mình lại trở thành Thái Phó cho hài tử của đối phương, thật đúng là số mệnh trêu đùa.
Nhìn hài tử của đối phương, tuy Hướng Thanh Sư rất trìu mến thương yêu, nhưng càng không nhịn được mà nghĩ, nếu như hài tử này là của hắn và Chi Chi thì sẽ thế nào?
Nhất định hắn phải đem tất cả những thứ tốt nhất trên đời cho đứa bé này, thế nhưng đứa bé này là Thái Tử, vốn đã có những thứ tốt nhất thiên hạ rồi. B3.
Gặp lại lần nữa, tuy là cố nhân, nhưng hắn chỉ có thể quỳ xuống đất gọi đối phương một câu Hoàng Hậu nương nương, dường như ngày tết Nguyên Tiêu năm đó, hắn và đối phương cùng nhau dạo chơi đã bị năm tháng thổi tan, thổi tan thành từng mảnh nhỏ, không còn lưu lại dù chỉ một chút kỷ niệm nào.
Hắn còn nhớ rõ khi ánh nến chiếu lên gương mặt đối phương, cũng nhớ rõ ánh mắt vui mừng của đối phương khi nhìn thấy chiếc đèn lưu ly mỹ nhân kia.
Nhưng bây giờ, đối phương nhìn thấy mình, biểu tình chỉ còn lại lúng túng, đối phương cũng sẽ không bao giờ còn có thể gọi mình một câu Hướng ca ca nữa.
Vậy nhưng Hướng Thanh Sư không ngờ là Chi Chi vẫn còn giữ bức hoạ cuốn kia của hắn, điều này đã thật sự khiến hắn mừng rỡ như điên, cho dù phải vào thiên lao, hắn vẫn cảm thấy hết sức thoải mái, thậm chí còn cười lớn ở trong ngục, bạn tù ở bên cạnh tò mò hỏi vì sao hắn phải vào đây, Hướng Thanh Sư chỉ cười không nói, cho dù hắn có phải chết trong thiên lao, thì tâm nguyện cuộc đời này của hắn cũng đã xong rồi, chỉ cần trong lòng Chi Chi vẫn còn có hắn.
Ở trong thiên lao, để gϊếŧ thời gian Hướng Thanh Sư còn khắc một bức hoạ của Chi Chi lên tường, nếu như cuộc đời còn lại của hắn phải trải qua trong ngục, cũng coi như là có một thứ để nhớ.
Nhưng Hướng Thanh Sư không thể ngờ được Bùi Tín Phương lại hèn hạ như vậy, dù cho phép hắn ra khỏi ngục, nhưng lại mang Chi Chi rời khỏi kinh thành.
Không phải là hắn không có ý định tranh đấu thêm lần nữa, chính xác là hắn cũng đã đuổi theo, hắn tốn biết bao công sức mới tìm được chỗ ở của đối phương, nhưng khi đứng ở ngoài tường, hắn nghe thấy tiếng cười vui vẻ của nàng ở trong nhà, khi ấy hắn lại chẳng thể nói nên lời.
Hắn nên nói cái gì đây? Bảo đối phương vứt bỏ cuộc sống hiện tại rồi đi theo hắn sao?
Chi Chi sống trong cung không vui vẻ, gương mặt lúc nào cũng đượm buồn, nhưng bây giờ nàng hạnh phúc như vậy, từ trước đến nay Hướng Thanh Sư chưa bao giờ nghe thấy đối phương cười vui vẻ như thế.
"Phu quân, chàng đẩy một lần nữa đi." Chi Chi cười nói.
***
Hắn vẽ rất nhiều bức hoạ của đối phương trong thư phòng, đều là hắn tự mình vẽ, hắn nghĩ nửa đời còn lại của hắn sẽ dùng để nhớ về đối phương, nếu như cầu mà không được, hắn cũng không muốn chấp nhận sự thật này, hắn chỉ hy vọng nửa đời sau nếu hắn còn có cơ hội được gặp lại đối phương, hắn sẽ nhất định không làm kẻ hèn nhát nữa.
"Ngày thường không tương tư, vừa tương tư liền không thể ngừng tương tư."
Hướng Thanh Sư uống một ly rượu, cười tự giễu.
Hình như khi say rượu hắn đã viết một phong thư, nội dung trong thư còn rất càn rỡ, hắn hoàn toàn không cố ý, mong là khi đọc xong Chi Chi không giận hắn.
Hết ngoại truyện 6.