Biên tập: B3Mặc dù Chi Chi rất đần, nhưng theo bản năng nàng vẫn cảm thấy cái tư thế này quá ư nguy hiểm, còn nguy hiểm đến mức nào thì sợ là trong lòng cả hai người đều biết rõ.
“Thϊếp rất nặng, sợ đè đau Phò Mã.” Chi Chi nặn ra một nụ cười nhạt nhẽo.
Phò Mã ồ một tiếng, đưa tay nắn bóp má Chi Chi, mềm non như đậu hũ.
Hắn bình thản nói, trong giọng nói mang theo bông đùa: “Đè cũng không sao hết.”
Chi Chi trốn sang bên cạnh, Phò Mã không hài lòng, miệng khẽ hừ, đuổi theo bóp thêm mấy cái: “Trốn cái gì?”
Vừa nói xong, hắn liền phát hiện thấy gò má trắng như tuyết của Chi Chi đã bị hắn nhào nặn thành mấy vệt hồng hồng.
Hồng hồng trắng trắng, có chút chói mắt.
Phò Mã ho nhẹ, lặng lẽ thu tay về.
Lúc này Chi Chi đang nằm lên người Phò Mã, nàng vô cùng mất tự nhiên, cảm thấy mình giống như là dê bò mặc cho người ta làm thịt.
Nhưng ít ra dê bò vẫn còn có thể phản kháng lại, nàng thì không dám phản kháng trước sự uy hϊếp của đối phương, thật là xui xẻo.
À?
Đột nhiên Chi Chi nghĩ đến một chuyện, màu mắt của Phò Mã và Công Chúa không hề giống nhau.
Do Công Chúa có huyết thống người Hồ nên con ngươi có màu trà.
Dù mặt mũi ngũ quan có thể thay đổi, nhưng chắc là màu mắt sẽ không thể thay đổi được đi?
Nghĩ đến đây, Chi Chi liền đưa tay ra giữ lấy bả vai Phò Mã, tiến sát lại gần mặt đối mặt, mắt đối mắt với Phò Mã.
Hầu kết Phò Mã hơi chuyển động, hắn muốn tránh đi, nào ngờ Chi Chi lại to gan đến mức giữ mặt Phò Mã lại, không cho đối phương nghiêng đầu, đã vậy còn thấp giọng nói: “Đừng cử động!”
Nàng muốn nhìn rõ đôi mắt kia, muốn thử nhìn xem rốt cuộc thì con ngươi có phải màu trà hay không.
Chi Chi cúi đầu xuống nhìn chăm chú, sau khi nhìn rõ con ngươi Phò Mã không phải là màu trà thì có chút kinh ngạc.
Chẳng lẽ cậu bé kia đang gạt nàng?
Nàng bỏ cái tay đang giữ mặt Phò Mã ra, vừa muốn ngồi dậy liền nghe được giọng nói có chút không hài lòng của Phò Mã: “Không nhìn ra cái gì?”
Chẳng lẽ còn phải nhìn ra cái gì hay sao?
Phò Mã nhìn Chi Chi chằm chằm, Chi Chi nhìn lại đầy vô tội.
Cuối cùng Phò Mã thở dài, rồi đột nhiên đổi tư thế, biến thành Chi Chi ở dưới, hắn ở trên.
Chi Chi sợ hết hồn, Phò Mã đưa tay ra bịt mắt Chi Chi, giống như cái lúc ở trại huấn luyện ngựa vậy.
Chi Chi hơi sợ, nàng mở mắt trừng trừng, lông mi khẽ lướt qua lòng bàn tay đối phương.
“Ta muốn hôn nàng.”
Phò Mã cất giọng lười biếng.
Chi Chi hơi ngừng, nàng phải nói cái gì bây giờ?
Nhưng mà Chi Chi chưa kịp nói bất kỳ lời nào thì trên trán nàng bỗng như có một sợi lông ngỗng quét qua, nhẹ nhàng, hơi ngứa, sau nữa là…
“Thật là đắng.” Phò Mã nhíu mày, hắn buông lỏng tay: “Thuốc rất đắng sao?”
Chi Chi nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, sau đó gật đầu một cái.
Phò Mã nhìn Chi Chi, ánh mắt nóng rực: “Vậy hôn nhiều thêm mấy cái, có thể bớt đắng hơn không?”
Trong nháy mắt kia Chi Chi lập tức hiểu ra, đầu óc trở nên thông minh bất ngờ, nàng vội vàng đưa tay bịt miệng mình, sau đó liều mạng lắc đầu.
Phò Mã không thể nhịn cười, cuối cùng đứng lên: “Ngủ đi.”
Hắn còn kéo chăn qua đắp thật cẩn thận cho Chi Chi.
***
Hôm sau, Chi Chi phát hiện thấy lúc uống thuốc còn có một khay mứt táo ở bên cạnh.
Nàng uống thuốc xong liền không nhịn được mà cầm mứt táo lên ăn, quả nhiên vị đắng trong miệng giảm đi rất nhiều.
Chi Chi hỏi Thải Linh: “Mứt táo này ở đâu ra vậy?”
“Là phòng bếp chuẩn bị. Nô tỳ đi lấy thuốc, người ở đó liền bảo nô tỳ bưng cái này theo cùng, nói là có thể át vị đắng.” Thải Linh trả lời.
Chi Chi lại lấy thêm một viên mứt táo nữa, mùa này thường không hay thấy mứt táo.
Hôm nay tinh thần và thể chất của nàng tốt hơn hẳn hôm qua, chỉ là tay vẫn còn có chút lạnh lẽo.
Thải Linh còn cầm tới mấy quyển sách tranh, sách tranh này là hoạ sỹ vẽ lại theo nội dung các câu chuyện.
Chi Chi lật ra xem, cái này đúng là rất tiện cho người không biết chữ như nàng: “Ở đâu ra vậy?”
Thải Linh do dự, mãi sau mới nói: “Công Chúa ban thưởng.”
Chi Chi nghe được cái tên này thì nhớ tới vài chuyện khác.
Ban đầu Thải Linh bị phạt, sau đó nàng lại ngã bệnh nên chưa có dịp hỏi, lần này có cơ hội nên phải hỏi luôn: “Thải Linh, hộp thuốc mỡ được lục soát ra từ phòng của ta thật sự là cống phẩm sao? Tại sao tự nhiên lại ở trong phòng ta?”
“Vẫn là mấy thứ Thanh Đại mang tới lần trước thôi, nô tỳ cũng không biết đó là cống phẩm.” Thải Linh đáp.
Chi Chi cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng nghĩ mãi cũng không biết kỳ quái ở điểm nào.
Có lẽ là nàng nghĩ nhiều rồi chăng, chắc Phò Mã đêm hôm đó chính là Phò Mã, đại khái là cậu bé kia đã lừa nàng.
Nhưng tại sao lại lừa gạt nàng?
Chi Chi nghĩ không ra, cũng lười suy nghĩ.
***
Buổi chiều Chi Chi nằm trên tháp mỹ nhân xem sách.
Trong sách vẽ một câu chuyện tình yêu bi thảm, bởi vì nam nữ chính không môn đăng hộ đối mà bị tất cả phản đối, cuối cùng cả hai liền tự tử, chết vì tình.
Chi Chi xem xong cũng không cảm thấy quá buồn, nhưng Thải Linh ở bên cạnh lại rớt nước mắt.
“Thật là quá đau buồn.” Thải Linh lau nước mắt.
Chi Chi có chút khó hiểu, nhưng cũng không tiện hỏi Thải Linh, bởi nàng chẳng thấy cái gì gọi là đau buồn cả.
***
Ban đêm, Bội Lan bất ngờ đến.
Nàng ta nói với Chi Chi, Công Chúa muốn nàng dưỡng bệnh nên đặc biệt cho phép nàng tới phòng tắm dược liệu ngâm mình, để tiêu trừ khí lạnh trên cơ thể.
Chi Chi ngẫm nghĩ một lát, dè dặt hỏi: “Công Chúa có nói là nhất định phải đi không?”
Bội Lan hơi sửng sốt, sau đó nói: “Không có.”
“Vậy ta không đi đâu, ta cảm thấy mình đã khỏi bệnh rồi, cô nương giúp ta gửi lời tạ ơn đến Công Chúa.” Chi Chi mím môi cười một tiếng.
Thần sắc Bội Lan sẽ biến, nhưng vẫn gật đầu: “Nô tỳ đã biết, nô tỳ sẽ hồi bẩm Công Chúa.”
***
Khi Chi Chi chuẩn bị đi ngủ thì Công Chúa tới.
Đúng lúc Chi Chi vừa cởi xong áo ngoài, nghe Công Chúa tới, nàng không còn cách nào khác đành phải mặc y phục vào.
Công Chúa vừa bước vào liền hỏi: “Tại sao không tới phòng tắm?”
Chi Chi quỳ xuống hành lễ, sau đó nói: “Thϊếp cảm thấy thân thể đã khoẻ lại rồi, nên không muốn đi.”
Công Chúa cau mày, nói với Thải Linh đang quỳ bên cạnh: “Ngươi đi ra ngoài.”
Thải Linh ra ngoài xong, Công Chúa mới nói với Chi Chi: “Nàng đứng lên nói chuyện.”
Chi Chi đứng lên nhưng vẫn cúi đầu.
Công Chúa nhìn nhìn, rồi hắn đưa tay ra với Chi Chi.
Nhưng Chi Chi lại lui lại phía sau theo bản năng, vừa lui xong nàng bỗng cứng đờ cả người.
Không khí trong phòng liền đóng băng.
“Nàng giận Bổn cung sao?” Công Chúa thấp giọng hỏi.
Chi Chi vừa nghe thế liền vội vàng quỳ xuống: “Thϊếp không dám.”
Công Chúa yên lặng hồi lâu, nhẹ giọng nói: “Đứng lên nói chuyện, Bổn cung không để nàng quỳ, cũng không cho phép quỳ.”
Chi Chi đành đứng lên.
Thật ra thì nàng không hề tức giận, vốn dĩ nàng không muốn đi bởi vì nàng sợ gặp phải cậu bé kia, nàng cảm thấy mình không nên biết quá nhiều bí mật của Hoàng gia.
Có lẽ khi càng đến gần những thứ đó, nàng càng có thể tìm hiểu rõ nguyên nhân về cái chết đời trước của mình, nhưng đồng thời nàng cũng muốn quên luôn cái chết đó đi.
Dường như Công Chúa đang cố nén giận, nhưng hắn lại không thể bộc phát trước mặt Chi Chi: “Bệnh của nàng nếu tắm dược liệu sẽ mau khoẻ hơn.”
Chi Chi hơi do dự: “Nhưng mà…”
“Nàng là đang muốn Phò Mã tới khuyên nàng đi hay sao?” Đột nhiên giọng Công Chúa lạnh xuống.
Chi Chi không biết lúc đó nàng đang nghĩ cái gì, cũng có lẽ là vì suy đoán lớn mật trong lòng, hoặc là nàng muốn cố tình chọc giận đối phương, nên nàng gần như gật đầu ngay tức khắc.
Trong nháy mắt kia Công Chúa sa sầm mặt, hắn không nói một lời trực tiếp xoay người bỏ đi.
Chi Chi đợi Công Chúa đi, liền ngủ một giấc không mộng mị thẳng đến tận sáng.
***
Vết thương trên đùi nàng qua mấy ngày cũng đã khỏi, không hề lưu lại vết sẹo nào.
Mấy ngày này, Chi Chi luôn rảnh rỗi quá mức, không ai đến tìm nàng cả, được hầu hạ cơm bưng nước rót, cho đến khi nàng dọn về căn phòng ban đầu.
Lúc này mùa hè đã trôi qua hơn nửa, bởi vì nóng nên Chi Chi không có mấy khẩu vị, còn gầy đi một chút.
Ngoài gầy ra, bỗng một ngày Thải Linh kêu lên một tiếng: “Ngũ di nương, hình như người đã cao lên.”
Chi Chi đứng trước gương đồng ngắm nghía thử, phát hiện ống tay áo hơi ngắn đi: “Hình như là cao lên thật.”
Nàng quay đầu nhìn Thải Linh: “Ta cũng sắp mười sáu tuổi rồi.”
Sinh nhật của nàng là vào ngày Thất Tịch, ngày đó các nhóm thanh niên nam nữ sẽ ra phố.
Còn nàng thì đều ăn sinh nhật ở nhà.
Lâm phụ sẽ nấu cho nàng một bát mỳ trường thọ, nói làm vậy thì mỗi năm đều sẽ bình an, sống lâu trăm tuổi.
Thải Linh đứng bên cạnh Chi Chi nói: “Ngũ di nương phải may y phục mới thôi, y phục này không vừa người nữa. Buổi chiều nô tỳ sẽ nói với Thu ma ma.”
Thu ma ma là người chuyên quản lý chuyện này.
Chờ đến sinh nhật nàng thì mùa hè cũng không còn là bao, chỉ cần qua trung thu là sẽ hoàn toàn lập thu.
Trước khi lập thu, Hoàng Thượng sẽ quay trở lại kinh thành.
***
Buổi chiều Thải Linh đưa Thu ma ma tới.
Thu ma ma nghe nói y phục của Chi Chi đã ngắn đi thì dẫn theo nữ sư phó chuyên cắt may tới đo kích cỡ lại lần nữa.
“Ngũ di nương đúng là càng cao càng xinh đẹp.” Thu ma ma gặp Chi Chi lần đầu là khi Chi Chi vừa mới vào phủ không lâu.
Khi ấy nhân dịp Tết Đoan Ngọ nên tặng thêm mấy bộ y phục, Thu ma ma cùng nha hoàn đưa tới.
Chi Chi cười ngượng ngùng, giang hai cánh tay ra cho nữ sư phó lấy số đo.
Sau khi đo xong nữ sư phó viết vào một quyển sổ, nàng ta vừa viết vừa nói: “So với kích cỡ trước đây thì bây giờ đúng là lớn hơn không ít, chắc là y phục đều chật cả rồi.”
“Kích cỡ trước đây?” Chi Chi sửng sốt, trước kia nàng chưa từng đo qua, sao lại có kích cỡ của nàng?
Thu ma ma ui chao một tiếng: “Ban đầu trước khi Ngũ di nương vào phủ, Bội Lan cô nương đã mang số đo của Ngũ di nương đến. Còn số đo của mấy vị di nương khác thì chúng ta hỏi những sư phó may y phục trước đây cho họ, cũng không có nhầm lẫn gì. Được rồi, Ngũ di nương nghỉ ngơi đi, mấy ngày nữa là có thể may xong y phục mới rồi, đến lúc đó nô tỳ sẽ lại đưa tới.”
“Làm phiền Thu ma ma, Thải Linh sẽ đưa ma ma về.”
Tại sao Bội Lan lại có số đo của nàng? Thật là kỳ quái.
Chi Chi nghĩ.
***
Lại mấy ngày nữa trôi qua, Thu ma ma dẫn theo cung nữ tới đưa y phục.
“Ngũ di nương, y phục lần này đều được may bằng loại vải tơ tằm thượng hạng, mặc mùa hè là tốt nhất. Một tháng nữa nô tỳ lại tới đo kích cỡ cho Ngũ di nương lần nữa, lúc đó có thể may y phục mùa thu rồi.”
Cung nữ bưng cái khay đỏ thẫm, bên trên để mấy bộ y phục.
Chi Chi đưa tay ra sờ, liền cảm thấy mát lạnh như băng, hơn nữa bộ y phục kia còn sáng bóng, nhìn qua đã biết không phải là vật phàm.
“Thu ma ma đối với ta thật tốt.” Chi Chi mỉm cười.
Thu ma ma xua tay: “Không phải là chủ ý của nô tỳ.”
Bà chỉ tay lên trên: “Đây đều là ý tứ của bề trên, Ngũ di nương được bề trên yêu thích, tất nhiên là có thể ăn ngon mặc đẹp. Đến hành cung cũng chỉ dẫn theo một mình Ngũ di nương.”
Là ý tứ của Phò Mã sao?
Chi Chi hiểu ra.