Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kiều Thiếp Bạc Tình

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
Gia lệnh từ bên ngoài đi vào, Phù Diễm đưa cho hắn trục trúc, không nói gì, hắn ta tự lĩnh hội đi.

Trên tờ giấy kia là bút tích của Thôi Giảo, Thôi Giảo không biết Phù Diễm dùng để làm gì, trong lòng có chút thấp thỏm, nữ lang biết chữ thường luyện tập trâm hoa chữ Khải do Vệ phu nhân sáng tạo độc đáo cùng với hành thư của Vương Hữu Quân ngày xưa, tuy nói là ẩn danh, nhưng nhìn chữ viết cũng có thể đoán ra là bút tích của nữ lang, rõ ràng lúc này vụ sách này là do lang quân viết, lại muốn nàng viết thay, cũng không phải là chuyện tốt.

Phù Diễm đảo qua vẻ mặt bất an của nàng: "Có nhiều nữ nhân biết viết tiểu khải, sợ gì?”

Thôi Giảo không kìm được nghĩ bụng, dù có nhiều nữ nhân biết, không chắc nhận ra nàng, nhưng cũng không thể đảm bảo, chẳng qua là nếu gặp nguy hiểm, nàng tất nhiên sẽ khai ra rằng hắn bảo nàng viết, chẳng ai được yên.

Nàng đan tay vào nhau, ngước nhìn Phù Diễm, ngập ngừng nói: “Thϊếp không sợ. thϊếp biết điện hạ sẽ bảo vệ thϊếp chu toàn.”

Lại làm nũng.

Phù Diễm hơi dừng lại, mặt lạnh quay sang một bên tiếp tục quản lý chính sự.

Thôi Giảo cúi đầu, an phận làm bạn bên cạnh hắn, ngón tay quấn tóc gϊếŧ thời gian.

Tiếng nước tích tắc tích tắc, giống như thôi miên, Thôi Giảo buồn ngủ đến mức ngủ gà ngủ gật, mãi cho đến giờ Hợi, Phù Diễm mới xem xong một xấp công văn thật dày trên án, hắn vừa đứng dậy, Thôi Giảo vốn đang buồn ngủ cũng thanh tỉnh không ít, vội vàng đứng dậy đi theo phía sau hắn chuyển đến Sùng Văn điện.

Trong Sùng Văn Điện gió lạnh thổi vào từng trận, Thôi Giảo quả nhiên thấy được Phong Tùng Thạch theo như lời nữ sử nói, so với chỗ hoàng hậu thì nhỏ hơn một chút, nàng còn có lòng dạ nghĩ đến Tương vương, khối Phong Tùng Thạch trong Tương vương phủ tám chín phần mười cũng nhỏ hơn một chút.

Nàng đi theo Phù Diễm vào thiên điện, bên trong có bồn tắm, Phù Diễm muốn tắm rửa, làm thái tử, chính là chuyện tắm rửa cũng phải có người hầu hạ, nàng là chưởng thư, loại chuyện này vốn không cần nàng động tay, nhưng ai bảo chỉ có nàng mới có thể thân cận Phù Diễm, công việc như vậy liền rơi xuống đầu nàng.

Nàng chỉ là một tiểu nương tử vừa mới cập kê, ngay cả lang quân cũng không nhận ra mấy người, hiện tại lại phải cởϊ áσ, cởi đai cho một nam nhân mới quen biết vài ngày, nghĩ liền vừa tức vừa xấu hổ, nhưng rồi lại không có biện pháp, chỉ có thể cắn răng tiến lên.

“Chờ ở bên ngoài đi." Phù Diễm đưa lưng về phía nàng nói.

Thôi Giảo thở phào nhẹ nhõm, còn không quên nhẹ giọng dặn dò hắn: "Vết thương của điện hạ không được đυ.ng vào nước.”

Dứt lời, người đã lui ra ngoài điện.

Nàng không đợi bao lâu, Phù Diễm đã thay một bộ y phục mỏng, rộng thùng thình đi ra.

Hai người một trước một sau vào nội điện, Thôi Giảo mới thấy rõ trong điện này thật sự thanh quý, bài trí rất đơn giản, trên bàn đặt bình hoa sứ trắng, cắm mấy cành hoa lựu thời tiết này mới có, chỉ có một bộ trà cụ bích ngọc thanh u bày ra, trên tường bên phải treo mấy bộ chữ Vương Hữu Quân và Chung Quỳ, bên trái treo mấy thanh trường đao và cung tiễn, phía dưới có hương án, phía trên đặt một pho tượng san hô đỏ, quả cầu khắc vàng hoa văn chi chúc treo trên đó, tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng.

Tẩm cung Thái tử ở hẳn là xa hoa mới đúng, nhưng nơi này có vẻ quá mức trống trải và đơn giản.

Phù Diễm ngồi xuống chiếu, áo mỏng hơi mở, lộ ra vết thương trên l*иg ngực rắn chắc.

Vết thương lúc trước đã băng bó xong, chính hắn tự tháo băng gạc bao bọc vết thương, vết thương dữ tợn khó coi, lúc mới bị thương, còn chảy máu không ngừng, Thôi Giảo còn sợ hắn đã chết, chính mình phải bồi thường cái mạng nhỏ này của nàng.

Thôi Giảo tìm hòm thuốc trong nhà, đi tới bôi thuốc cho hắn, nàng ngồi xổm trước người hắn, hắn vẫn nhắm hai mắt, Thôi Giảo cho rằng hắn đã ngủ, hắn lại đột nhiên hỏi: "Có thể đánh mã cầu hay không?”
« Chương TrướcChương Tiếp »