Chương 7

Nàng ở Đông cung còn an toàn, lại không biết a huynh ở Thôi gia như thế nào, Thanh Hà thì nàng không trở về được, mà nàng còn phải tìm cơ hội đưa thư trở về thông báo cho A huynh, nàng mượn Đông cung làm nơi trú ngụ, quan học ở thành Trường An nổi tiếng thiên hạ, nếu được Thái tử coi trọng, về sau tìm cơ hội để A huynh vào quan học đọc sách, hắn xưa nay luôn chăm chỉ học hành, nhất định sẽ đạt thành tựu, đã có quan thân, sau này rời khỏi Đông Cung lập gia đình ở Trường An cũng không sợ nữa, muốn trả thù đại phòng Thôi gia càng dễ dàng hơn.

Cho nên nàng phải phụng dưỡng Thái tử thật tốt!

“Các gia tộc quyền thế có nhiều thủ đoạn mờ ám, luyến tiếc nữ nhi, nhưng có thể lấy giả làm thật, chẳng qua đây là chuyện đôi bên tình nguyện, Trương gia và Thôi gia kết giao, có lẽ là chuyện họ đều mong muốn.”

Thôi Giảo châm chọc một câu, mắt thấy trên trời lại có mây đen dày đặc, có dấu hiệu mưa, hai người vội chạy về phòng, cơn mưa lại đổ xuống, mưa mãi đến hoàng hôn mới ngừng.

Mái hiên hành lang đều treo đèn l*иg, Thôi Giảo dùng cơm chiều, sau khi tắm rửa mới thay váy ngắn có cổ áo bằng hoa văn cỏ màu sương, trong tay xách theo một ngọn đèn cung đình, quen đường quen nẻo đi tới trước Kỳ Trai, nàng nắm giữ chức chưởng thư, phải chuẩn bị mực và đưa giấy bút cho Thái tử.

Thôi Giảo đưa đèn trong tay cho tôi tớ thủ vệ, gõ cửa hai cái, sau đó mới cẩn thận đẩy cửa ra, rón rén đi vào, đến trước thư án, Phù Diễm đang cầm quyển sách trong tay, người ngồi dưới đèn, ánh sáng chiếu lên xương mày của hắn, mặt mày vốn thâm thúy càng thêm sâu sắc, màu da tái nhợt, mũi cao môi mỏng, chỉ là môi không có huyết sắc, càng lộ ra vẻ lạnh lùng.

Nàng nhẹ nhàng di chuyển bước đến bên cạnh hắn, quỳ gối xuống ngồi ở trên thảm, nhỏ giọng nói: "Thϊếp tới chậm, xin điện hạ chớ trách.”

Tầm mắt Phù Diễm từ công văn chuyển sang nhìn về phía nàng, nàng cúi đầu, tóc đen buông lơi, lưng mỏng eo nhỏ cổ dài hiện rõ, dưới cổ áo là một chút trắng mịn như ẩn như hiện, đẹp đến chói mắt.

Phù Diễm đưa tay nắm lấy cằm nàng, khẽ nhấc lên, để vết thương lộ ra, dấu vết còn chưa tiêu tan, ngón tay hắn nhẹ nhàng xoa xoa: "Còn đau không?”

Thôi Giảo nhìn hắn chớp mắt: "Đau, cầu điện hạ thương tiếc thϊếp, thϊếp sợ đau nhất.”

Ánh mắt đưa tình, giống như hắn là phu lang nàng có thể phó thác cả đời.

Trên đường trở về Trường An, Phù Diễm gặp thích khách, đúng lúc thuyền của Thôi Giảo bị hải tặc tập kích vào ban đêm, Dực Vệ của hắn được phân công đi cứu nàng, thích khách lợi dụng sơ hở này đến hành thích hắn, mới khiến hắn bị thương.

Cũng may những thích khách kia chỉ muốn cứu Ngưu Công Vi đi, không rảnh vây công hắn, nhưng Ngưu Công Vi đã sớm bị chuyển lên một chiếc thuyền vận chuyển khác, đi về Trường An trước, các thích khách bổ nhào vào không trung, cuối cùng bị nhóm Dực Vệ chém gϊếŧ.

Thôi Giảo không phải người vong ân phụ nghĩa, Phù Diễm cứu nàng, còn bởi vậy mà bị thương, trong lòng nàng rất cảm kích, nghe gia lệnh nói trên thuyền không có nữ sử có thể dùng, liền xung phong nhận việc giúp đỡ Phù Diễm tẩy rửa xử lý vết thương, vết thương băng bó được một nửa, Phù Diễm vốn đang suy yếu chợt phát tác, đưa tay bóp chặt cổ nàng, lực đạo kia giống như thật sự muốn nàng chết, không thể thở được, đau đớn muốn chết khiến nàng cầu xin sống sót, nàng dùng ngữ điệu thân mật nhất lừa gạt hắn, giống như yêu hắn đến tận xương tủy.

Phù Diễm nghe lọt những lời đó, nàng may mắn sống sót, sau đó gia lệnh nói cho nàng biết, nàng là người có phúc khí, Phù Diễm muốn giữ nàng bên cạnh để hầu hạ, Phù Diễm cũng không thích người khác gần gũi, cũng chỉ có nàng được ở lại.

Nam Tinh cũng đã nói qua những lời này, có thể thấy được Phù Diễm có bệnh điên, ai sẽ nguyện ý hầu hạ một chủ nhân tùy thời sẽ nổi điên gϊếŧ người, nhưng vừa nghĩ tới hầu hạ tốt hắn thì sẽ có rất nhiều chỗ tốt, Thôi Giảo liền nguyện ý lấy lòng hắn, cho dù nàng sợ muốn chết.