Chương 4

Hiện tại thì không có gì phải lo lắng, nữ nhân Thôi thị dịu dàng động lòng người, làm thị thϊếp rất thích hợp. Sau này khi chọn Thái tử phi, thị thϊếp cũng dễ xử lý, nếu ngoan ngoãn thì được dung nạp, nếu có lòng xấu, dễ dàng giải quyết.

Hoàng hậu suy nghĩ một chút, có câu muốn dặn dò nàng: "Ta biết rõ ngươi nhu thuận hiểu chuyện, được Thái tử coi trọng là phúc của ngươi, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, trưởng tôn của ta phải từ bụng Thái tử phi mà ra.”

Thôi Giảo rũ lông mi xuống, cúi đầu ngoan ngoãn: "Dân nữ ghi nhớ lời dạy của Hoàng hậu điện hạ.”

Hoàng hậu giáo huấn xong, lại thưởng cho nàng mấy món trang sức.

Răn dạy một chút rồi lại thưởng, Thôi Giảo hiểu rõ, cung kính nhận thưởng, đang định lui ra thì bên ngoài điện có một tiểu hoàng môn vội vã vào, quỳ xuống đất.

"Hoàng hậu điện hạ, Thái tử điện hạ và Thánh thượng nổi lên tranh chấp, Thánh thượng tức giận nói muốn phế, phế Thái tử..."

Thôi Giảo còn ở đó, Hoàng hậu không biểu lộ lo lắng, một thị thϊếp không quan trọng gì, nhưng thị thϊếp này tuyệt đối không thể có dị tâm, nhân cơ hội này ngược lại có thể thăm dò ra.

Hoàng hậu vẻ mặt u sầu: "Ngươi nghe thấy rồi đấy, bệ hạ muốn phế Thái tử, sau này Thái tử có lẽ chỉ là thứ dân, ngươi đang tuổi thanh xuân, một tiểu nương tử như hoa như ngọc, ta cũng không đành lòng ép ngươi cùng hắn cùng nhau chịu khổ, ngươi có muốn rời cung không?”

Thôi Giảo thu thần sắc lại, nghiêm mặt: "Thái tử điện hạ cứu dân nữ trong nước sôi lửa bỏng, dân nữ sống chết chỉ muốn đi theo Thái tử điện hạ, cầu xin Hoàng hậu điện hạ đừng đuổi dân nữ đi.

Nàng lại không ngu xuẩn, hoàng hậu nói không chừng là đang thử nàng.

Nàng nghĩ, nếu Thái tử thật sự bị phế, nàng chắc chắn sẽ trốn đi nhanh hơn ai hết. Ai muốn theo một Thái tử bị phế không thể che chở, tính tình u ám kỳ quặc chứ?

Hoàng hậu bỗng nhiên cảm thấy vui mừng, tiểu nương tử này một lòng hướng về Thái tử, Đông cung sau này sẽ có chút tình người.

Hoàng hậu vốn muốn trò chuyện thêm vài câu với Thôi Giảo, nhưng lúc này không có thời gian giữ nàng lại, vội vã đi đến điện Tử Thần nơi thiên tử cư trú.

Thôi Giảo tất nhiên là không thể đi theo, đành ngoan ngoãn trở về Đông cung, sau khi vào hành lang, nàng liền bị ba nữ sử vây quanh hỏi đông hỏi tây, Thôi Giảo cười khanh khách, cho các nàng xem trang sức hoàng hậu vừa ban thưởng, lại nói vài câu khen ngợi sự hiền hòa của hoàng hậu, sau đó mới thuận miệng nhắc đến khối đá xanh mà nàng nhìn thấy trong Bồng Lai điện.

Các nữ quan cười nàng như người từ nông thôn lên, không nhận ra Phong Tùng Thạch.

"Đây chính là một trong tam bảo đỡ được Dư quốc tiến cống, trên dưới Hợp cung chỉ có Tử Thần điện, Bồng Lai điện, Hàm Tượng điện cùng với Sùng Văn điện nơi Thái tử điện hạ ở và Tương vương phủ có bảo bối này." Mộc Hương nói với nàng.

Phù Dư Quốc tam bảo bao gồm Hỏa Ngọc, Trừng Minh Tửu, Phong Tùng Thạch, Thôi Giảo trước kia đọc qua ở Tuyên Thất Chí, nghe đồn Phong Tùng Thạch trong suốt như ngọc, trên đá có hoa văn cổ tùng, đặt trong phòng vào mùa hè thì tự nhiên tỏa mát, lúc ấy còn tưởng rằng là bịa chuyện, không ngờ lại có loại đá kỳ diệu này thật.

Tử Thần điện và Bồng Lai điện tất nhiên không cần phải nói, Hàm Tượng điện là nơi Vương quý phi ở, vị Vương quý phi này cực kỳ được thánh sủng, cùng với Tương Vương do bà ta sinh ra cũng được Hoàng thượng yêu mến, bình thường hoàng tử qua mười lăm tuổi phải rời Trường An về đất phong, nhưng Tương Vương chỉ nhỏ hơn Thái tử hai tuổi, đến nay vẫn ở Trường An, nay Hoàng thượng còn đặc biệt xây dựng Tương Vương phủ cho hắn ta.

Thôi Giảo trước đây có nghe Nam Tinh nói một chút về hoàng thất, biết rằng Hoàng đế có phần xa cách với Đông cung.

Thái tử điện hạ cũng không phải do hoàng hậu sinh ra, mẹ đẻ là cung nữ không biết tên họ, cung nữ kia chết sớm, vẫn là vì vu cổ mà chết. Lúc ấy, thái tử điện hạ vẫn còn là tam hoàng tử, mới bốn tuổi, bỗng nhiên mắc bệnh mèo quỷ, còn truyền nhiễm cho đại hoàng tử, đại hoàng tử cũng bởi vậy mà chết non, sau đó tra ra là mẹ đẻ của Thái tử gây nên, được ban cho cái chết, Hoàng đế từng muốn giáng Thái tử thành thường dân, nhưng nhờ Hoàng hậu can thiệp mới giữ được.