Chương 3

Gia lệnh quả nhiên nghe xong rất vui, nhận lấy sợi dây nàng tặng, đeo ngay vào thắt lưng trước mặt nàng , sau đó lại nhìn nàng, ánh mắt đã nhu hòa hơn, quả nhiên là tiểu nương tử xinh đẹp nhu thuận như vậy mới có thể làm tan chảy trái tim sắt đá của Thái tử, một năm này ở Lĩnh Nam đã chịu nhiều đau khổ, trên đường còn bị ám sát mà bị thương, hiện tại có nàng ở bên người ôn nhu hiểu ý, đợi đến khi điện hạ lĩnh hội được tư vị tình yêu, Đông cung cũng sẽ sớm có người vào.

Thôi Giảo hỏi gia lệnh tìm nàng có chuyện gì.

Gia lệnh bày ra vẻ mặt ôn hòa nói: "Hoàng hậu điện hạ muốn gặp Thôi chưởng thư.”

Trong lòng Thôi Giảo lộp bộp, nàng chỉ là một chưởng thư nho nhỏ, mới vào Đông cung đã bị hoàng hậu chú ý tới, quả nhiên Hoàng hậu rất tinh tường.

Gia lệnh nhìn nàng giống như là bị dọa,dung mạo hơi rụt rè, không khỏi cảm thán, tiểu nương tử đến từ châu phủ, chưa từng tới Trường An, càng không nói đến việc yết kiến quốc mẫu, khϊếp đảm cũng bình thường, ông ấy trấn an nói: "Hoàng hậu điện hạ vô cùng khoan dung, Thôi chưởng thư không cần sợ, đến lúc gặp Hoàng hậu điện hạ, người hỏi cái gì thì ngươi cứ đáp cái đó là tốt rồi.”

Thôi Giảo nhẹ nhàng gật đầu: "Thϊếp nhớ kỹ.”

Lúc nàng đi, nàng bảo Nam Tinh để lại đôi vớ kia cho Thái tử, do gia lệnh thay mặt đưa đến Sùng Văn điện, gia lệnh cảm thấy tiểu nương tử này vô cùng hiểu chuyện, mặc dù chỉ là một đôi vớ, nhưng đủ để thấy tình ý đối với Thái tử sâu đậm như thế nào.

--

Bồng Lai điện.

Thôi Giảo được một vị nội thị đưa vào trong điện, bên ngoài điện trời nóng bức, nhưng vào trong, không khí mát lạnh giảm bớt nhiệt độ quanh nàng, nàng cúi đầu, dư quang có thể thấy bên cửa sổ có khối đá xanh lớn cao bằng một người, nàng không dám nhìn chung quanh, bước đi cẩn thận, khi nội thị dừng bước, nàng cũng dừng lại ngay.

Nội thị vào phòng bẩm báo, chốc lát sau gọi nàng vào nội điện, bên trên nội điện là một vị phụ nhân trung niên ung dung quý phái, Thôi Giảo cúi đầu hành lễ: "Dân nữ thỉnh an Hoàng hậu điện hạ.”

Hoàng hậu miễn lễ cho nàng, sau đó gọi nàng đến gần để đánh giá, Thái tử không có người hầu cận thân thiết, Hoàng hậu luôn lo lắng, nghe nói Thái tử mang về một thiếu nữ xinh đẹp, nên sai người đưa đến xem. Thiếu nữ quả nhiên rất xinh đẹp, dáng người cũng tốt, lễ nghi đoan trang, nhưng thân phận cần làm rõ.

“Nghe nói ngươi họ Thôi, có phải thuộc Thôi thị Thanh Hà?”

Thôi Giảo lắc đầu lại gật đầu: "Dân nữ chỉ là chi nhánh xa của Thôi thị, đại nhân trong nhà đã sớm bị phân ra ngoài, không liên quan đến gia tộc.”

Hoàng hậu nhìn nàng trả lời thành thật, không giống có vẻ giấu diếm, trong lòng đã có suy tính, nữ nhân Thôi thị từ trước đến nay có hảo danh yểu điệu lệnh thục, chưa bao giờ lo đến việc lấy gả.

Đại Lương giành thiên hạ trên lưng ngựa, hoàng tộc thường bị gièm pha là xuất thân từ dân dã, vì vậy tiên tổ đã trùng tu gia phả lấy họ Phù làm gốc, còn không ngại kết thông gia với sĩ tộc.

Triều đình tiền triều, đa số bị thế gia đại tộc nắm giữ, đến Đại Lương, bất kể là sĩ tộc hay dân thường, muốn làm quan đều phải qua khoa cử, gia tộc có truyền thống thư hương mới có thể đỗ đạt, còn sĩ tộc cũ chỉ dựa vào mối quan hệ dần dần bị loại trừ. Thôi thị cũng như vậy.

Hoàng hậu lúc trước còn có sầu lo, nếu Thôi Giảo là dòng chính của Thôi thị, vào Đông cung sẽ không chỉ là thị thϊếp đơn giản, Thôi thị mặc dù thế suy tàn nhưng cũng có lực ảnh hưởng, cho dù không làm được Thái tử phi, vị trí Lương Viện, Thừa Huy dù sao cũng phải cho, nàng là được Thái tử mang về, có thể thấy được Thái tử rất vừa ý đối với nàng, sau này nếu được Thái tử sủng ái, ỷ sủng mà kiêu ngạo, kiêu ngạo mà làm Thái tử bỏ qua lễ pháp để nâng đỡ Thôi thị, sẽ hại Thái tử.