Chương 20

Trong các nữ lang ở đây cũng không thiếu người có ý đối với Thái tử, nhưng sau khi thấy được Thôi Giảo, trong lòng các nàng lại có ý nghĩ khác, Thôi Giảo chỉ là nữ quan, nếu Đông cung còn giấu mỹ tỳ kiều thϊếp khác, vậy thì thật là một điều đáng lo ngại.

Thôi Giảo đã sớm quen bị người ta đánh giá, lúc ở Thanh Hà, khi mới được đại phòng Thôi thị đón về, nàng đã bị mọi người trong Thôi gia đánh giá từ đầu đến chân như đánh giá hàng hóa, sau đó khi Trương Thị Lang cử người đến đón nàng, nàng cũng bị nhìn như vậy, đến khi vào Đông cung, Hoàng hậu gọi nàng tới gần cũng từng đánh giá mấy lần, cái nhìn của Hoàng hậu nhiều hơn là tìm hiểu, giống như ánh mắt của Đại công chúa trước mặt, không có ác ý, nhưng cũng là để xem xét nàng có hiền lành hay không. Chỉ cần nàng thể hiện chút xấu xa, lập tức sẽ bị đuổi khỏi Đông cung.

Phù Chân Uyển hôm nay mời Thôi Giảo đến phủ, có lẽ vì mấy ngày trước Thôi Giảo đã tỏa sáng trong trận đấu mã cầu, hiện nay trong thành Trường An phàm là nơi tụ tập đông người, đều đang nhắc đến rất nhiều về phong thái của nàng khi ra sức chiến đấu với Tương Vương.

Trước khi gặp Thôi Giảo Phù Chân Uyển phỏng đoán Thôi Giảo phải là một người mạnh mẽ, dáng vẻ khỏe khoắn, nhưng lại không ngờ nàng lại là một mỹ nhân kiều diễm, trong lòng không khỏi kinh ngạc, trong lòng bất giác khinh miệt Tương Vương, một lang tử thân thể cường tráng lại yếu kém đến nước này, ngay cả một tiểu nữ thân thể mềm mại cũng đánh không lại, phế vật như vậy còn dám lúc nào cũng khıêυ khí©h Đông cung.

Phù Chân Uyển nói: "Thôi chưởng thư mặc trang phục này là vì đến đây tham gia đá cầu, thân thể đã khoẻ hẳn rồi chứ?"

Ngày hôm đó, ở sân đấu, nhiều công chúa và vương gia trong hoàng gia đều có mặt, chỉ riêng Đại công chúa không tới, tuy nhiên đại phò mã lúc ấy cũng có mặt ở đó, hẳn là hắn ta đã về nói với Đại công chúa về việc nàng bị thương.

Thôi Giảo gật đầu: "Đa tạ công chúa đã hỏi thăm, thân thể ta đã không còn gì đáng ngại, có thể bồi công chúa tận hứng."

Phù Chân Uyển cười rộ lên: "Thôi chưởng thư quả thật thẳng thắn, mời ngươi tới đây chỉ để tăng thêm tình cảm giữa chúng ta, việc đá cầu trúc không quan trọng đến vậy."

"Trưởng tỷ không đá cầu, còn mở hội đá cầu gì nữa, nếu muốn nói chuyện phiếm, ta sẽ hồi cung."

Ngũ công chúa Phù Chân Hoa vừa tới, Thôi Giảo lập tức đứng lên, Ngũ công chúa liền đặt mông ngồi lên ghế bành của nàng, căn bản không để nàng vào mắt.

Ngũ công chúa cùng mẫu thân với Tương vương, thuở nhỏ lớn lên trong thâm cung, Vương quý phi được sủng ái, đãi ngộ của nàng ta trong số các công chúa cho dù không hơn đại công chúa, cũng mạnh hơn các công chúa khác nhiều, cho dù chỉ mới mười bốn tuổi, đã bị nuông chiều đến mức ương ngạnh không ai dám trêu chọc.

Ngũ công chúa cũng không buông tha nàng, ngẩng cằm lên nói với nàng: "Tứ ca ta nhường ngươi, nhưng ta sẽ không, ngươi dám không dùng âm mưu quỷ kế, đường đường chính chính đấu đá cầu với ta sao?"

Thôi Giảo mím môi chưa đáp, không phải nàng không dám đáp, nàng ngay cả Tương Vương cũng có thể so sánh, sao có thể sợ một tiểu nha đầu, nàng chỉ không phục lý do thoái thác của nàng ta, cái gì gọi là Tương Vương nhường nhịn nàng, ngày đó chỉ cần người có mắt không mù đều nhìn ra, Tương Vương hoàn toàn không phải đối thủ của nàng, nếu không phải Tương Vương giở trò chơi xấu, trận đấu cầu mã đó nàng chắc chắn có thể không để Tương Vương thắng nổi một chiêu.

Ngũ công chúa này và huynh trưởng của nàng ta đúng là có chung một cái đức tính, thật biết cách lật lọng.

"Ta thấy Thôi chưởng thư làm người chính trực, không giống như là người dùng âm mưu quỷ kế." Đại công chúa kéo Thôi Giảo tới, cười nói: "Nếu Ngũ muội đã không phục, Thôi chưởng thư liền cùng nàng ta so một trận đi, ta sẽ làm chứng, nếu Thôi chưởng thư thua, trận đấu mã cầu ngày hôm đó nhất định là Tương Vương nhường nhịn mới để cho Thôi chưởng thư may mắn thắng được, nếu Thôi chưởng thư thắng Ngũ muội, vậy thì Ngũ muội về sau cũng không cần vì chuyện này mà tức giận bất bình, Thôi chưởng thư hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của mình mà thắng được, Tương Vương tài nghệ không bằng người, cũng phải tâm phục khẩu phục."