Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kiều Thiếp Bạc Tình

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhưng Thái tử lại giữ lại tiểu nương tử này,chưởng thư của nội phường Đông cung có ba người, quản lý các việc như phù khế, kinh tịch, tuyên truyền, khởi tấu, dạy học, bẩm ban, giấy bút các loại, Thôi Giảo chỉ quản lý kinh tịch, giấy bút gì đó, lại nói tiếp, đây cũng chỉ là một chức vụ thanh nhàn, được phân vào chỗ ở của Thái tử để trực ban, chỉ cho phép một mình nàng gần gũi phụng dưỡng.

Thôi Giảo ừ một tiếng, tự mình lấy chút phấn trắng đắp lên cổ, vẫn không che khuất toàn bộ dấu vết, đành phải buông tha, nói với Nam Tinh: "Tỷ tỷ, ngày hôm trước ta làm cho Thái tử điện hạ một đôi vớ, lát nữa qua gặp gia lệnh, tỷ cùng mang theo nhé.”

Nam Tinh đáp ứng, chẳng qua chỉ là một đôi vớ, Đông cung có chuyên gia biết làm, nàng ấy thầm cảm thán Thôi Giảo đối với Thái tử một lòng một dạ.

Chờ nàng rửa mặt chải đầu xong, Mộc Hương thay quần áo cho nàng, nữ quan phục là một chiếc áo dài có cổ tròn, trên đầu đội mũ trùm đầu, bên hông thắt chặt dây đai màu anh đào, đeo một cái túi như ý, phía dưới là một chiếc quần bó sát, chân đi giày da nhỏ mũi nhọn.

Thôi Giảo mặc vào, eo thon ngực đầy, ba nữ sử đều nhìn nàng đỏ mặt, chưởng thư xinh đẹp, thân hình cũng đẹp, quan viên trong nội phường Đông cung không ai sánh bằng vẻ đẹp quyến rũ của nàng, nàng còn trẻ, mang vẻ đẹp dịu dàng, là một mỹ nhân thực sự sống động.

Thôi Giảo ăn mặc thỏa đáng, Nam Tinh cũng cầm vớ, chuẩn bị cùng nàng đi tìm gia lệnh Tuân Phủ.

Nhưng Thôi Giảo không vội, tìm ra một dải lụa mới làm gần đây, mắt Mộc Hương sáng lên, cười nói: "Dải lụa này đánh thật rắn chắc, chưởng thư cũng làm cho Thái tử sao? Chỉ là màu sắc không hợp.”

Không chỉ không hợp, mà là màu xanh xám cũ kỹ, già nua.

Thôi Giảo nói: "Không phải gọi cho điện hạ, lần trước ta thấy dây của gia lệnh bị đứt, nên tiện tay làm cho ông ấy một cái.”

Sau đó nàng lấy những sợi dây màu sắc tươi đẹp khác trong tủ ra, chia cho mỗi người một sợi.

Các nữ sử vui vẻ nhận lấy.

Chưởng thư tuy không có phẩm cấp, nhưng cũng là nữ quan, nàng không có dáng vẻ kiêu ngạo, các nữ sử đều rất thích nàng.

Thôi Giảo không thể lề mề nữa, cùng Nam Tinh rời khỏi hành lang đi tìm gia lệnh.

Đang qua hành lang ngàn bước, một tiểu nô bộc chạy như bay đến gian thự của gia lệnh, Thôi Giảo không nhanh không chậm đi tới, tới trước cửa, Nam Tinh muốn gõ cửa nhưng lại bị Thôi Giảo ngăn lại.

Một lát sau, người hầu nhỏ đi ra khỏi nhà, nhìn thấy nàng thì hành lễ cung kính, sau đó bỏ chạy nhanh như chớp.

Nam Tinh ghé tai Thôi Giảo nói: "Hắn là người hầu bên Thái tử, chạy gấp vậy, chắc chắn Thái tử có việc.”

Thôi Giảo không quá để ý, Thái tử có chuyện gì, nàng lại không quản được, nàng có thể bảo vệ mạng nhỏ của mình đã rất không dễ dàng.

Cửa gian thự mở, một vị quan già bước ra, chính là gia lệnh Tuân Phủ.

Thôi Giảo vội hành lễ với ông ấy, ông ấy né sang một bên, đáp lễ, mời nàng vào nói chuyện.

Phẩm giai của gia lệnh cao hơn hẳn chưởng thư Thôi Giảo này, nhưng ông ấy cũng rất kính trọng nàng, tất cả đều là vì thái độ của Thái tử đối với nàng.

Nàng hiện tại đang ở hành lang điện Sùng Văn, cũng là do gia lệnh an bài, Yến tẩm của Thái tử là Sùng Nhân điện, nhưng ngày thường Thái tử bận rộn chính vụ lại phải chịu sự dạy dỗ của tam sư tam thiếu, không thường ngủ qua đêm ở Sùng Nhân điện, chỉ nghỉ ngơi ở Sùng Văn điện gần Sùng Văn quán, cho nên gia lệnh an trí nàng ở hành lang điện này là để tiện cho việc hầu cận Thái tử.

Thôi Giảo sau khi vào nhà, đem dải lụa mang đến đưa cho gia lệnh, gia lệnh vốn muốn từ chối, nhưng Thôi Giảo nói lại nói: "Phụ thân của thϊếp đi sớm, nếu ông ấy còn ở đây, cũng nên là tuổi của Thượng Quan bây giờ, thϊếp nhìn thấy Thượng Quan liền cảm thấy thân thiết, dải lụa này ngài nhận đi, thϊếp cũng không có ý lấy lòng gì khác, chỉ là thuận tay làm mà thôi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »