Chương 19

Đợi Đông cung có Thái tử phi, nàng xin Thái tử ân điển rời cung, đến lúc đó mọi chuyện sẽ thuận theo tự nhiên.

Về sau có gả hay không đều do chính nàng làm chủ, cho dù không lập gia đình cũng không để chính mình đói chết, dù sao cũng tốt hơn đứng ở Đông cung chịu đựng hỉ nộ vô thường của Thái tử.

Mấy ngày sau, Hoàng đế cử hành lễ hiến tù binh ở Chiêu Lăng, không chém gϊếŧ Ngưu Công Vi, mà lưu đày đến Phù Châu.

Sau lễ hiến tù binh một ngày, đại công chúa đưa thiệp mời đến Đông cung mời Thôi Giảo đến phủ tham gia hội đá cầu.

Đại công chúa lớn hơn Thái tử bốn tuổi, đã sớm thành hôn, phò mã là đích trưởng công tử Trịnh Hiếu Nhiêu của Trịnh thị ở Huỳnh Dương, làm người phong nhã biết điều, hiện là thiếu phủ thiếu giám tứ phẩm triều đình, phu thê hai người bọn họ hoà thuận, khiến người người ngưỡng mộ.

Thôi Giảo nhận được thiệp mời, nàng có thể đi hay không còn phải chờ thái tử gật đầu, thái tử không muốn nhìn thấy nàng, nàng đành phải đi nói chuyện với gia lệnh, nàng xưa nay vẫn luôn hòa hợp hòa khí với gia lệnh, gia lệnh rất nguyện ý truyền lời này thay cho nàng, sau đó được thái tử đáp ứng.

Thôi Giảo liền vui vẻ đi dự tiệc.

Phủ đệ Trịnh thị ở trong An Nhân phường, Thôi Giảo xuống xe ngựa liền thấy đại môn Trịnh phủ mở rộng ra ngoài phố, trước cửa đã có mấy chiếc xe ngựa dừng lại, có nô tỳ đón tiếp, Thôi Giảo bình sinh còn chưa từng thấy qua các gia đình quý tộc ngoài họ Thôi, nhà họ Trịnh cao quý, trên cổng nhà ghi chép công lao, gì mà năm đời thịnh vượng, quản lý chính sự, còn hiển hách hơn họ Thôi.

Thôi Giảo được hạ nhân dẫn vào bên trong, nàng nhìn không chớp mắt, sau khi tới hậu viện, mới đưa mắt nhìn bốn phía, đình đài lầu các thật là lịch sự tao nhã, hoa cỏ sum suê, chạm trổ tinh xảo, giống như nàng đang lạc vào cõi tiên.

Mặc dù không trang nghiêm như Đông cung, nhưng trong mắt Thôi Giảo, nơi này lại hợp với danh tiếng phong nhã của Trịnh thị.

Nữ sử dẫn nàng đến nơi công chúa đang ngồi, trong viện đã tụ tập rất nhiều nữ lang, ngồi trên chiếc sập đen bóng ở giữa là một phụ nhân trẻ tuổi cao ráo, khuôn mặt giống Hoàng hậu vài phần, nàng đoán đây là Đại công chúa Phù Chân Uyển, đại công chúa là trưởng nữ của hoàng đế, hoàng đế đối với nàng ấy rất là yêu thương, ban thưởng Tương Dương quận cho nàng ấy làm Thang Mộc Ấp, cho nên đại công chúa cũng được người trong thiên hạ xưng làm Tương Dương công chúa.

Thôi Giảo hành lễ với đại công chúa, đưa lên một con dế mèn nàng bắt hôm qua, tiếng kêu cực vang dội.

Con dế mèn kia được tỳ nữ Phù Chân Uyển cầm trong tay, nhảy lên nhảy xuống ở trong l*иg, nữ lang ngồi vây quanh nhìn thấy con dế mèn hoạt bát như vậy đều cực kỳ hâm mộ không thôi.

Phù Chân Uyển gọi người kéo ghế cho Thôi Giảo ngồi xuống, đến gần mới kỹ càng quan sát nàng.

Bởi vì được mời tới đá đá cầu, Thôi Giảo vì ưu tiên sự nhẹ nhàng, thoải mái cho nên nàng mặc áo choàng cổ lật có hoa văn bảo bối, bên hông thắt dây đai màu đen, phía dưới mặc quần thắt ống, phối với một đôi giày gấm mềm mại, trên mặt nàng chỉ trang điểm nhẹ nhàng, tuy nhiên vẫn toát lên vẻ kiều diễm, dáng vẻ yểu điệu, eo nhỏ tựa liễu, đôi chân dài và thân hình mảnh mai. Ánh mắt nàng long lanh như nước, khi nhìn người khác tràn đầy quyến rũ, dù trang phục và trang điểm đều giản dị, nhưng nàng vẫn đẹp rạng ngời.

Không chỉ Phù Chân Uyển đang nhìn nàng mà các nữ lang ngồi xung quanh cũng âm thầm quan sát, chỉ một nữ quan trong Đông cung như Thôi Giảo đã sở hữu nhan sắc như vậy, Đông cung chắc hẳn phải nhiều mỹ nhân như mây, bên ngoài có tin đồn rằng Thái tử không gần nữ sắc, có mỹ nhân bậc này ở bên cạnh, Thái tử làm sao để mắt tới người ngoài.

Thái tử hiện đã trưởng thành, việc chọn Thái tử phi đang được xem xét, Dù có những lời đồn đáng sợ về Thái tử, nhưng với vẻ ngoài tuấn tú, Thái tử chắc chắn thu hút ánh nhìn ở bất kỳ đâu. Hơn nữa, Thái tử là người sẽ kế vị ngai vàng, Thái tử phi tương lai sẽ là Hoàng hậu.