Thôi Giảo không chịu nổi, người ngã xuống bên chân hắn, nơm nớp lo sợ co ro lại thành một đống, e sợ hung tính của hắn lại tái phát, mạng nhỏ của mình khó giữ được.
Phù Diễm nổi gân xanh trên trán: "Cút ra ngoài."
Thôi Giảo quả quyết đứng lên, vội vàng chạy ra khỏi Lang Thang Trai, nếu còn ở cùng một phòng với hắn, nàng không biết mình còn chịu đựng được bao lâu nữa.
Phù Diễm ngồi cứng đờ hồi lâu, gọi gia lệnh tới: "Không cần chọn gấm vóc từ trong kho của cô thưởng cho nàng nữa."
Gia lệnh kinh ngạc nói: "Điện hạ không phải nói Thôi chưởng thư thắng trận mã cầu, muốn thưởng cho nàng sao?"
Phù Diễm xanh mặt: "Cô đã thưởng rồi, không cần cho thêm gì nữa."
Đông cung còn chưa có thái tử phi, tư khố của thái tử do gia lệnh tạm quản, nếu thái tử muốn ân thưởng cho đám người hầu, cũng phải qua tay gia lệnh, hiện tại thái tử nói đã thưởng qua, nhưng cũng không thấy thưởng cái gì, nhưng lại thần sắc của thái tử không vui, cho dù gia lệnh tò mò cũng không dám hỏi nhiều, đành phải đáp ứng rồi lui đi.
--
Hôn Thái tử là hành động phạm thượng, Thôi Giảo lo lắng đề phòng một ngày, Thái tử lại không trị tội nàng, chỉ là buổi tối lúc nàng làm nhiệm vụ, có nữ sử tới truyền lời Thái tử, ban đêm không cần nàng hầu hạ.
Không cần nàng hầu hạ, Thôi Giảo vui vẻ tự tại, đã đi nghỉ ngơi từ sớm, từ khi đến Đông cung đến nay, thật sự là lần đầu tiên nàng được đi ngủ sớm, giấc mơ cũng phá lệ ngọt ngào.
Phù Diễm có lẽ sẽ thấy nàng phiền trong mấy ngày.
Thôi Giảo tự mình hiểu lấy mình, ban ngày thừa dịp Phù Diễm vào triều, đi đến kinh tịch của Lang Thang Trai, mua thêm giấy bút. Phù Diễm vừa về Đông cung, nàng liền thành thật núp ở hành lang, tuyệt đối không đến trước mặt hắn.
Khi nàng nhàn rỗi thì đi theo các nữ sử bắt dế mèn ở trong vườn hậu viện Đông cung, thời tiết mùa hè nóng nực, có rất nhiều dế mèn,bắt vài con bỏ vào l*иg tre, đêm để bên gối nghe tiếng dế kêu, cảm giác như ở nông thôn, nghe các nữ sử nói, các cung phi thường vui với trò này, truyền ra ngoài, các tiểu thư quý tộc cũng bắt chước.
Cũng bởi vậy mà một con dế mèn có tiếng kêu trong trẻo có thể bán được với giá cao.
Dế có gì vui chứ?
Những quý nhân này không biết bách tính khó khăn, bọn họ sẽ không có lúc ăn không đủ no, đọc không nổi sách.
Thôi Giảo nhớ tới a huynh, sau khi phụ thân mất đi, cô nhi quả mẫu bọn họ dựa vào chút sản lượng ít ỏi này mà sống tạm bợ, còn bị người trong tộc nhìn chằm chằm, a huynh muốn đọc sách, sản lượng ít ỏi trong nhà mặc dù có thể cung cấp giấy bút mực cho a huynh, nhưng không thể vì a huynh đóng tiền để xin một chỗ ngồi trong quan học ở địa phương, đành phải vào thôn học. Nhưng a huynh vẫn luôn cần cù, chăm chỉ, chưa từng phàn nàn một câu.
A huynh thường an ủi nàng, cho dù không vào quan học, hắn ta cũng có thể tự mình từng bước từng bước thi đỗ huyện thí, châu phủ thí, lại tới Trường An thi tỉnh thí, hắn ta nhất định phải đỗ đạt, như vậy huynh muội bọn họ mới không bị người ta khi dễ, a huynh nói, nếu như hắn ta làm quan, bọn họ có thể rời khỏi Thôi thị, không cần dựa vào gia tộc, khi đó nàng là muội muội của tân thần trong triều, hắn ta sẽ tìm cho nàng một phu lang mà nàng yêu thích, có thể bảo vệ nàng chu toàn, toàn tâm toàn ý đối với nàng.
Thôi Giảo nhớ lại lúc Thái tử bị nàng hôn mà giận dữ, không sao, dù là nữ nhân, nàng cũng không chịu thiệt, Thái tử không nói ra được, nàng cũng không nói, không ai biết họ làm gì, bên ngoài nàng chỉ là chưởng thư của Thái tử, trong cung có ba chưởng thư, nàng không nổi bật.
Nàng ở trong mắt Thái tử cũng là một nhân vật bé nhỏ không đáng kể, lấy được niềm vui đổi lấy nửa đời sau an ổn của nàng cùng A huynh, rất đáng giá.