Chương 17

Vương quý phi cảm thấy không nhịn được, trên người Thái tử có thương tích, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy Phù Thừa Trạch thể hiện kỹ thuật ở trên sân bóng để áp đảo Thái tử, lại không ngờ rằng chưởng thư tùy thân của Thái tử lại đánh Phù Thừa Trạch đến mức hắn ta chống đỡ không được, bà ta lại nhìn Hoàng hậu một cái, Hoàng hậu lúc này đang tỏ vẻ việc không liên quan đến mình, nhàn nhã ăn trái cây, từ khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo nụ cười, đay còn không phải là châm biếm bà ta sao!

Bà ta và hoàng hậu âm thầm phân cao thấp hơn mười năm, bà ta vốn nghĩ rằng Hoàng hậu không có con trai, bà ta lại sinh một nam một nữ cho Hoàng đế, thì Đông cung phải là của nhi tử của bà ta, nhưng hoàng hậu cũng không ngại xui xẻo, lại nuôi dưỡng Phù Diễm, con của một cung nữ, với sự hỗ trợ của Hoàng hậu và nhà họ Bùi, Phù Diễm mới được vào Đông cung, nhưng Hoàng đế không thích hắn, nếu không hắn cũng đã không bị gọi là Phù Diễm.

Hai mắt Vương quý phi đỏ hoe, oán trách với Hoàng đế: "Tứ lang là con của bệ hạ, dù gì cũng không nên bị Thái tử làm nhục như vậy."

Hoàng đế giờ phút này đã cực kỳ bất mãn với Thái tử, nhưng trước mặt mọi người, hắn ta không tiện phát tác, Hoàng đế liếc nhìn Thái tử một cái, liền giải tán buổi tiệc sau đó tự mình dẫn theo Vương quý phi rời đi.

Hoàng hậu nhìn về phía Thôi Giảo, từ trên ngựa rơi xuống đã bị thương không nhẹ, nhưng nàng cũng không khóc sướt mướt, được nữ sử đỡ đứng dậy, an phận rời đi, không khỏi lại có thêm vài phần hảo cảm, thật là hiếm thấy người có dũng khí, dám đối kỹ với Tương Vương, còn đánh thắng, không làm mất mặt Thái tử.

Hoàng hậu cũng rời khỏi chỗ ngồi.

--

Thôi Giảo mang theo thương tích trở về, thái y đến xem qua thương thế cho nàng, phải tu dưỡng hai ba ngày, trong lúc đó thái tử cũng chưa từng triệu kiến nàng, tới khi nàng có thể xuống giường, bên Lang Thang Trai mới truyền nàng đến hầu hạ.

Lúc hoàng hôn, Thôi Giảo vào Lang Thang Trai liền thấy Phù Diễm đang ngồi ở trước thư án đọc sách như thường ngày, nàng lặng lẽ ngồi ở bên cạnh, đưa tay mài mực, trên mu bàn tay còn có vết thương chưa lành, ở trên làn da trắng nõn kia lại vô cùng bắt mắt, Thái tử nhìn không chớp mắt.

Thôi Giảo mài mực, càng nghĩ càng thấy tủi thân, nàng chỉ là muốn có một chỗ ở, đối với Thái tử cũng coi như tri ân báo đáp, thế mà Thái tử lại ngoan độc để cho nàng đi chịu chết, không nghĩ biện pháp để cho hắn để ý đến nàng, nàng chỉ sợ sống không đến ngày gặp lại A huynh.

Trong phút chốc, hốc mắt nàng chua xót như muốn rơi lệ, sau khi mài mực xong, tự mình ngồi xa một chút, cầm khăn trong tay lau nước mắt.

"Khóc cái gì?" Phù Diễm hỏi.

Thôi Giảo nghẹn khóc nức nở nói không có gì, hơi xoay người, lau nước mắt, lau rồi lại rơi.

Phù Diễm giơ ngón tay nắm lấy mặt nàng, quay mặt nàng lại đối diện với hắn, nước mắt trên mặt nàng ào ào rơi xuống, lông mi dài ướt sũng rủ xuống trên mí mắt, bày ra dáng vẻ mệt mỏi đáng thương.

Phù Diễm mím môi, nói: "Cô từng nói nếu thắng sẽ có thưởng, ngươi muốn gì?"

Thôi Giảo đầu tiên là run rẩy, chậm rãi mở to hai mắt, lớn đến mức đủ để cho hắn thấy rõ tình ý ở nơi đáy mắt mình, nàng cẩn thận từng li từng tí áp mặt lại gần hắn, không phát hiện hắn phản cảm, liền lớn mật hôn lên môi hắn.

Bên trong Lang Thang Trai im ắng, trống chiều từng tiếng từng tiếng xuyên qua cửa sổ, đêm đã khuya.

Hai cánh môi phủ lên môi Phù Diễm, thơm mềm, ẩm ướt.

Tiểu nương tử khẩn trương đến mức nhắm chặt mắt, lông mi dày nhẹ quét lên da mặt hắn, từng chút từng chút tiết lộ nỗi khϊếp sợ trong lòng nàng.

Gương mặt nàng đỏ bừng hơn cả son phấn.

Sợ hắn, mà nàng còn dám hôn hắn.

Phù Diễm thoáng sững sờ, đợi đến khi hắn lấy lại tinh thần liền vung tay đẩy nàng ra.