Trên sân bóng thường xảy ra tai nạn, có người chết cũng không phải là hiếm. Thôi Giảo chỉ là một chưởng thư nhỏ trong Đông cung nội phường, nếu nàng chết, e rằng Hoàng đế cũng không truy cứu Tương Vương.
Phù Diễm vẫn ngồi yên không động đậy, Thôi Giảo vốn là một cô nương mồ côi, chỉ có thể dựa vào hắn, hắn mang nàng về Đông cung, chẳng phải là để sử dụng trong những lúc như thế này sao? Nàng sống hay chết vốn không nằm trong dự tính của hắn.
Gia lệnh mắt thấy Thôi Giảo bị mấy người kia bức đến càng xa, nếu Thái tử còn không can thiệp, chắc chắn sẽ xảy ra án mạng, tiểu nương tử này có tướng mạo nổi bật, ôn nhu hiểu chuyện, được Thái tử để mắt nhưng chưa bao giờ ý được sủng ái mà tỏ ra kiêu ngạo, thấy ông ấy luôn rất cung kính, tiểu nương tử như vậy thật sự khó có được, Gia lệnh không đành lòng, lắm miệng nói: "Điện hạ, Tương Vương đây là đang đánh vào mặt ngài…"
Sắc mặt Phù Diễm trầm xuống, ngay sau đó đứng dậy, nói với Hoàng đế: "Xin bệ hạ tạm dừng trận đấu, thần có việc muốn tấu trình."
Hoàng đế đang hưng phấn, sắc mặt không tốt nói: "Hôm nay không phải lúc bàn chính sự, có việc gì để ngày mai nói."
Phù Diễm khoanh chân ngồi xuống, quay đầu nhìn Trương Nguyên Nghĩa đang ngồi nghiêm chỉnh ở góc dưới.
Trương Nguyên Nghĩa đầu đầy mồ hôi, run rẩy đứng lên, đi tới trước án Hoàng đế quỳ rạp xuống: "... Bệ hạ! Ngưu tặc đáng gϊếŧ! Không thể tha thứ!"
Hoàng đế vỗ một cái lên bàn: "Không phải ngươi đã dâng sớ khẩn xin, bảo Trẫm suy xét, không thể gϊếŧ oan cựu thần sao? Bây giờ ngươi lại nói những lời này, chẳng lẽ ngươi nghĩ Trẫm dễ dàng bị ngươi điều khiển?"
Trương Nguyên Nghĩa có khổ nói không nên lời, hoàng đế làm người rất trọng tình xưa, Ngưu Công Vi hiện giờ phản bội, nhưng trước đây cũng đã từng mở rộng biên cương cho Đại Lương, hoàng đế không muốn gϊếŧ, Trương Nguyên Nghĩa mới dâng sớ khẩn xin, đó là hành động đón ý hùa theo, nhưng Thái tử và Hoàng đế có ý kiến khác nhau, Thái tử thậm chí biết về Thôi Thất Nương. Nếu Thôi Thất Nương còn sống, chỉ trích hắn ta đã gϊếŧ con mình để cưới vợ về tiến hành minh hôn, cho dù hắn ta không làm điều đó, nhưng có Thái tử can thiệp, chức vụ của hắn ta cũng không giữ được.
Hắn ta chỉ có thể phụ họa theo Thái tử: "Thần, thần lúc trước là không nghĩ rõ lợi hại, gϊếŧ gà dọa khỉ, ác liêu đoạn không thể lưu..."
Hoàng đế lúc này cả giận nói: "Cầm kiếm tới! Trẫm hiện tại liền gϊếŧ tên nhà quê này!"
Trương Nguyên Nghĩa sợ tới mức hô to tha mạng, đúng lúc đó trên sân bóng Thôi Giảo và Tương Vương đều tự ngã ngựa, Vương quý phi cả kinh kêu lên: "Bệ hạ, Tứ Lang ngã ngựa!"
Tiếng kêu này khiến mọi ánh mắt lại quay về sân bóng, quả nhiên thấy Thôi Giảo và Phù Thừa Trạch song song ngã trên mặt đất, Phù Thừa Trạch giãy dụa đứng lên, tiện tỳ này dám thừa dịp mọi người không chuẩn bị đánh lén hắn ta, hại hắn ta mất hết thể diện!
Hắn ta đoạt lấy roi ngựa trong tay nô ɭệ Côn Luân, chuẩn bị vung roi về phía Thôi Giảo.
Thôi Giảo nằm trên mặt đất run lẩy bẩy, đỏ mắt nhìn chăm chú Phù Diễm, trong mắt lộ vẻ cầu xin, mi tâm Phù Diễm khẽ động, gia lệnh đứng ở phía sau hắn cao giọng nói: "Đại vương muốn đánh chết Thôi chưởng thư ở trước mặt thái tử điện hạ sao?
Phù Thừa Trạch bày ra vẻ mặt hung ác trừng mắt nhìn Thôi Giảo, một lúc lâu sau mới ném roi ngựa, được người khác đỡ đi khập khiễng.
Thôi Giảo toàn thân đau đớn, cắn răng chịu đựng, được nữ sử đỡ dậy, nếu không phải nàng lanh trí, thì đã chết rồi, Thái tử không muốn cứu nàng, nàng chỉ là con rối mà Thái tử dùng để áp chế Tương Vương, sống hay chết căn bản không quan trọng.
Trận đấu ngựa mặc dù chưa kết thúc nhưng đã sớm phân thắng bại, nhất là từ khi Tương Vương lên sân đến nay ngay cả một điểm cũng không thắng được, lúc này đã có người âm thầm nghị luận.