Chương 15

Hai đội đối chọi trong sân, tiếng chiêng vừa vang lên liền bắt đầu thi đấu.

Thôi Giảo cầm gậy bóng trong tay nhanh chóng móc mã cầu ném về phía phụ tá của mình, chiếm thế thượng phong.

Đám người Phù Thừa Trạch không ngờ nàng ra tay nhanh như vậy, Vương Đại Lang nói: "Đại vương, tiểu nương tử này không dễ đối phó."

Phù Thừa Trạch hừ một tiếng, dẫn người đoạt lại mã cầu.

Người xem bóng đều khẩn trương nhìn chằm chằm vào trận đấu.

Hai đội trên sân giao đấu với nhau, Thôi Giảo và trợ thủ vững vàng giữ bóng, Thôi Giảo trông có vẻ đặc biệt xinh xắn nhẹ nhàng ở trong một đống nam nhân, Phiên Vũ mang theo nàng xuyên qua sân bóng, đám người Phù Thừa Trạch căn bản không có cơ hội chạm vào bóng, chỉ sau một nén nhang, nàng đã ghi bàn, giành điểm đầu tiên.

Khán giả reo hò tán thưởng.

Phù Diễm khẽ nhếch môi, nhấp một ngụm rượu trong chén.

Không bao lâu sau, trận thứ hai, trận thứ ba vẫn là đội bóng bên Thôi Giảo đoạt được chiến thẳng, mọi người trong bữa tiệc đều dần dần bị Thôi Giảo hấp dẫn.

Hoàng đế nhìn bóng dáng linh hoạt tươi đẹp trong sân, nghiêng đầu hỏi Hoàng hậu: "Đó là nữ quan của Đông cung?"

Hoàng hậu và Hoàng đế là vợ chồng từ thuở thiếu niên, hắn ta nói gì, Hoàng hậu đều có thể hiểu rõ ý hắn ta, hàng năm có hoa điểu sứ đến nạp tân phi tần trong cung, hoàng đế vẫn chưa bớt lòng yêu mỹ sắc, đến tuổi trung niên, càng thích cái đẹp, nhưng không lưu luyến, chỉ có Vương Quý phi được ân sủng thường xuyên.

"Nàng là do Tam Lang mang về Trường An, rất được Tam Lang yêu thích." Hoàng hậu lột một quả vải.

Hoàng đế cho rằng bà ấy lột cho mình, đang muốn mở miệng, bà ấy lại tự mình ăn: "Tam Lang khó có được một người tri kỷ, chẳng lẽ bệ hạ cũng muốn hoành đao đoạt ái?"

Hoàng đế đành từ bỏ ý định, ngữ khí cứng rắn của Hoàng hậu quả thực làm cho hắn ta không vui, nhưng Vương quý phi ở bên dưới đã bóc sẵn một bát vải mọng nước đặt lên bàn hắn ta, Hoàng đế cảm thấy được an ủi phần nào.

Hoàng hậu xuất thân từ Bùi thị, phụ tổ đi theo hoàng thất ngày xưa từ khi hoàng đế lúc đó vẫn là cỏ dại, vì đánh hạ giang sơn Đại Lương này đã bỏ ra không ít sức lực, phụ hoàng hắn ta vì để làm an tâm lão thần, đã định bà ấy làm hoàng hậu định cho hắn ta, hắn ta đối với thê tử kết tóc này không có cảm tình gì, ngược lại Vương quý phi cùng hắn ta lại tâm ý tương thông, từ thi từ xướng phú, đến vũ nhạc nhảy nhót đều có thể làm tri kỷ.

--

Trên sân bóng, Phù Thừa Trạch liên tiếp thua vài trận, dĩ nhiên đã nổi giận bừng bừng, xông tới gần Vương Đại Lang nói: "Dám ngăn cản ta giành bóng, cho nàng một bài học!"

Vương Đại Lang và mấy người còn lại hiểu ý, lập tức nhắm ngay vào Thôi Giảo, nàng như một chú thỏ linh hoạt trên sân, nhưng dù sao cũng là một nữ nhân, sức lực có hạn, sau khi thắng liên tiếp mấy trận đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, loại tình huống này Thái tử đã sớm dự liệu được, cho nên đã chọn lựa ra có một người có thể thay nàng làm chủ công trong đám người trợ thủ, là Tả Ngự Suất Bùi Dụng của Tả Tư Ngự Suất phủ.

Thôi Giảo đúng lúc lui về phía sau, Bùi Dụng tiến lên thay thế.

Lúc này, ánh mắt của những người dưới sân đều chuyển sang hai phe chủ công, Thôi Giảo sau khi làm phụ tá không còn nổi bật như trước, không ai chú ý đến việc Vương Đại Lang và những người khác cố tình thúc ngựa tiến gần Thôi Giảo, lợi dụng việc tranh bóng để tấn công nàng liên tục.

Thôi Giảo bị mấy người cuốn lấy, cố gắng chống cự vài lần nhưng vẫn bị trúng vài đòn, đau đớn đến mức suýt ngã xuống đất, người nằm trên lưng ngựa, chỉ biết chạy trốn, Vương Đại Lang phía sau vẫn không ngừng truy đuổi, như muốn đuổi cùng gϊếŧ tận.

Gia lệnh đứng bên cạnh Phù Diễm, nhỏ giọng lo lắng nói: "Điện hạ, cứ tiếp tục như vậy, Thôi chưởng thư sợ là sẽ chết trên sân."