Chương 14

Phù Diễm tay nâng chén rượu kính hắn ta: "Để bệ hạ lo lắng, lỗi của thần."

Hai cha con uống rượu, không khí trên sân hơi hòa hoãn, Hoàng đế hăng hái lên, muốn gọi chư vương vào Cúc Nhưỡng thi đấu mã cầu.

Lúc này Tôn Cấp Trung đứng dậy nói: "Bệ hạ, thần tình cờ có được một cuốn sách về thời vụ, cảm thấy rất có lý, hôm nay mang đến trình bệ hạ."

Hoạn quan bên cạnh Hoàng đế đi xuống, nhận lấy trục trúc trong tay hắn ta.

Thôi Giảo vừa nhìn trục trúc kia, liền nhận ra đó là cuốn thời vụ mà nàng đã sao chép. hóa ra ý định của Thái tử là muốn mượn cuốn sách này để tấu lên Hoàng đế.

Hoàng đế cầm cuốn sách thời vụ lên xem, lập tức sắc mặt tối sầm, ném cuốn sách lên bàn: "Một cuốn sách thời vụ vô danh, có gì đáng xem?"

Dưới ghế không ai dám lên tiếng.

Hoàng đế không muốn gϊếŧ Ngưu Công Vi, nhưng Thái tử thì cho rằng nên gϊếŧ.

Thôi Giảo mơ hồ hiểu rằng Hoàng đế và Thái tử đang tranh luận về việc này, và chính việc này đã khiến Hoàng đế muốn phế Thái tử. Nhưng Ngưu Công Vi là kẻ phản bội, tại sao Hoàng đế lại không muốn trừ khử kẻ phản bội?

Hoàng hậu hòa giải: "Bệ hạ, nên bắt đầu cuộc thi rồi."

Lúc này sắc mặt của Hoàng đế mới hơi nguôi giận, nói: "Bắt đầu đi."

Phù Diễm là tướng quân thường thắng trong các trận mã cầu, thường thì khi có hắn, chư vương đều không thể thắng nổi. Lâu dần, mọi người tránh đối đầu với hắn. Nhưng hiện giờ hắn bị thương, có lẽ sẽ không tham gia, đa số đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ai ngờ Phù Thừa Trạch đi tới, cười nói với Phù Diễm: "Hôm nay Tam ca lên sân khấu đi, ta còn muốn so tài với Tam ca một trận."

Hắn ta mặc dù chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, khác với gương mặt lạnh lùng của Phù Diễm, hắn ta trời sinh một bộ mặt tươi cười, hắn ta và Phù Diễm có ba phần giống nhau nhưng dung mạo không tuấn mỹ bằng Phù Diễm, huynh đệ hai người đều khá giống hoàng đế, nhưng hoàng đế thân thể không tốt, thoạt nhìn văn nhược hơn nhiều.

Lời của Tương Vương không dễ nghe, Thôi Giảo cảm thấy thậm chí còn cảm thấy hắn ta độc ác, biết rõ Phù Diễm bị thương nhưng lại giả vờ không biết, muốn Phù Diễm lên sân đấu.

Nàng nhìn về phía hoàng hậu, hoàng hậu trước mắt đang bị Vương quý phi ngăn trở, không rảnh bận tâm bên này.

Phù Diễm nở nụ cười: "Tương Vương đã muốn tỷ thí với cô, cô không thể làm mất hứng Tương vương, để cho chưởng thư của cô so tài với ngươi một trận đi."

Hắn hơi nghiêng mặt về phía Thôi Giảo, Thôi Giảo tiến lên một bước, hành lễ với Phù Thừa Trạch.

Để một tiểu nương tử liễu yếu đào tơ tỷ thí với Phù Thừa Trạch, Phù Thừa Trạch lúc này không vui: "Cho dù tam ca khinh thường đánh mã cầu với ta, cũng không cần đưa tiểu nương tử này đến ứng phó ta."

Phù Diễm nói: "Tương Vương chưa chắc đã đánh thằng nàng."

Những người trong bữa tiệc đều đang nhìn bọn họ, Phù Thừa Trạch bị phép khích tướng kí©h thí©ɧ, càng không xuống đài được.

Hắn ta sẽ đánh không lại tiểu nương tử này?

"Tam ca đã nói như vậy, ta muốn xem tiểu nương tử này ở trên sân bóng có thể lợi hại bao nhiêu."

Hắn ta xoay người sai người dắt ngựa: "Chỉ cần vào sân, cho dù tiểu nương tử này có khóc, ta cũng sẽ không nhường."

Khuôn mặt tuấn tú u ám của Phù Diễm quay sang Thôi Giảo, thấp giọng nói: "Thắng, cô có thưởng."

Thôi Giảo vội vàng khom đầu gối, Phiên Vũ được nô ɭệ Côn Luân dẫn tới sân bóng, Thôi Giảo đặt chân vào bàn đạp, leo lên ngựa, nhận lấy gậy bóng, đột nhiên nghe tiếng cười chế giễu phía sau: "Ngựa nhỏ như vậy, cô nương nếu ngã xuống, đừng để bị dẫm chết đấy."

Nàng nghiêng đầu, chính là Phù Thừa Trạch cưỡi ngựa dẫn Vương gia Đại Lang và đám con cháu thế gia đi qua, tiếng cười châm biếm phát ra từ đám người bọn họ.

Thôi Giảo thấy được sát ý ở trong mắt mấy người kia, sống lưng lạnh buốt, nàng có Thái tử chống lưng, họ không dám ngang nhiên hành hung.