Chương 13

Sau khi học cưỡi ngựa, Phù Diễm phái người dạy nàng đánh mã cầu, nàng biết đá cầu, mã cầu đánh như thế nào, xem mấy trận cũng biết được đại khái.

Mấy ngày nàng học cưỡi ngựa, con ngựa dã tính khó thuần phục, đánh mã cầu lại cực kỳ hao tổn thể lực, mệt mỏi không nói, da đùi nàng cũng bị mài đến phát đau, ban đêm khi nàng tự mình cởϊ qυầи áo nhìn, da bị trầy xước nặng, có lúc nàng không chịu nổi, trộm khóc một trận, trong lòng nàng mới hả giận, có một lần nàng đang khóc thì bị Mộc Hương bắt gặp, may mà những lời nàng mắng Thái tử đều là mắng ở trong lòng, không ai nghe thấy, Mộc Hương giúp nàng đắp thuốc trị thương, đi ra ngoài liền nói với hai nữ sử khác nàng trốn ở trong phòng khóc, trên người cũng bị thương, lời này không đến một ngày đã truyền đến tai Phù Diễm.

Phù Diễm ngoảnh mặt làm ngơ.

Không tới hai ngày, võ tướng đổi ngựa cho Thôi Giảo, con ngựa mới vô cùng thân thiện, chạy nhanh như chớp, hình thể cũng nhỏ hơn so với con ngựa trước kia, bờm ngựa vàng trắng đan xen, theo lời võ tướng nói, con ngựa này là do đại thực tiến cống, chiếu dạ ngọc sư tử và ngựa đốm vàng trong chuồng ngựa Đông cung giao phối mà sinh ra, bởi vì lông mao loang lổ, Thái tử xuất hành rất ít dùng nó, nhưng con ngựa này là con ngựa chạy nhanh nhất trong chuồng ngựa ở Đông cung.

Thái tử đặt tên cho nó là Phiên Vũ, ý nói nhanh hơn cả chim bay.

Sau khi có được Phiên Vũ, Thôi Giảo như cá gặp nước, học mã cầu cũng thuận buồm xuôi gió, chẳng bao lâu đã ghi nhớ chiến thuật mà võ sư dạy cho nàng, Phù Diễm vì nàng thành lập một đội mã cầu, tổng cộng có năm người, đều là thượng tướng từ trong Thập Suất phủ điều động ra, dưới trướng mỗi người đều có binh mã, đều có tài năng riêng. Ban đầu bọn họ nhìn Thôi Giảo còn cho rằng nàng chỉ là một nữ lang yếu đuối, làm phó tướng cho nàng bọn họ không phục, chỉ cho rằng Thái tử đang đùa giỡn, nhưng khi ra sân đánh một trận, bọn họ liền khâm phục Thôi Giảo.

Kỹ thuật đánh mã cầu của Thôi Giảo học từ Thái tử, thêm nữa cơ thể nàng nhẹ nhàng linh hoạt, dễ dàng tránh né đối thủ.

Thôi Giảo cũng ngày càng tự tin, có lúc nàng lại có chút chờ mong trận đấu mã cầu kia đến.

Một tháng sau, quả nhiên đúng như lời Điển Thương thừa nói, Hoàng đế chiêu cáo thiên hạ, sẽ cử hành lễ hiến tù binh ở Chiêu Lăng, trước đó, Hoàng đế muốn tổ chức thi đấu mã cầu ở Tây Nội Uyển của Đại Minh cung.

Đến ngày đó, Thôi Giảo đi theo Phù Diễm cùng nhau vào Tây Nội Uyển, Phù Diễm đến sau, khi họ vào chỗ ngồi, hoàng đế đang trò chuyện vui vẻ với các phi tần, phía dưới là công chúa cùng chư vương, hoàng đế quả thật nhìn có vẻ văn nhược, hoàng hậu ngồi cạnh hoàng đế, vẫn trang nghiêm như lần đầu Thôi Giảo gặp bà ấy.

Hoàng đế bị một vị nương nương trong đó chọc cười, vỗ vỗ trên tay vị nương nương kia, liền thấy trên mặt bà ta hiện ra thái độ xấu hổ chỉ có nữ lang trẻ tuổi mới có, bà ta khác với hoàng hậu, cho dù mặc hoa phục, khí chất của người trí thức cũng rất nồng, mặc dù không phải mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, nhưng rất có ý nhị.

Thôi Giảo được Nam Tinh nhắc nhở, mới biết đó là Vương Quý phi, mẫu thân của Tương Vương Phù Thừa Trạch.

Nam Tinh lặng lẽ nói cho nàng biết hoàng thân quốc thích kia, nàng mới không đến mức nhận lầm người.

Thái tử đã đến, Hoàng đế cùng các hậu phi ngừng cười, chư vương công hầu thần tử xếp hàng ngồi xuống, hoàng đế nói với Thái tử: "Thái tử năm nay chinh chiến bên ngoài, trẫm thường lo lắng cho an nguy của con, mỗi đêm đều kinh hoàng tỉnh giấc. Nay con bình an trở về, trẫm thật sự rất vui mừng."

Thôi Giảo thoáng ngạc nhiên, lời nói của Hoàng đế nghe có vẻ rất quan tâm đến Phù Diễm, không giống với những lời đồn đại về việc không thích hắn. Việc muốn phế Thái tử có lẽ chỉ là do Phù Diễm cãi nhau với hắn ta, quá tức giận nên mới nói không suy nghĩ.