Chương 12

Suy nghĩ này vừa nảy ra, Thôi Giảo lập tức sinh ý định bỏ trốn, nhưng Điển Thương thừa ở bên cạnh nàng, nàng muốn trốn cũng trốn không thoát, chỉ có thể an ủi chính mình, không chừng là do nàng suy nghĩ quá nhiều.

"Như Thương thừa đã nói, vậy thì điện hạ cũng phải tham gia trận đấu sao?"

Điển Thương Thừa trả lời nàng: "Mỗ đẳng không dám vọng nghị thượng ý."

Thôi Giảo liền hiểu rằng không thể khai thác gì từ miệng của hắn ta, thay vì tự suy đoán lung tung, chi bằng chủ động hỏi thẳng.

Đêm đó lúc hầu hạ, Thôi Giảo thừa dịp Phù Diễm uống trà, sợ hãi hỏi hắn: "Thϊếp hôm nay nghe Điển Thương thừa nói, một tháng sau có trận mã cầu, trên người điện hạ có thương tích, có phải không cần ra sân nữa không?"

Phù Diễm bày ra vẻ mặt như cười như không: "Ngươi nói xem?"

Thôi Giảo lắp bắp: "Điện hạ là nói, là nói…"

"Ngươi thay cô ra sân." Phù Diễm nói ra lời nàng mắc kẹt trong cổ họng.

Thôi Giảo run rẩy kéo ống tay áo hắn, rưng rưng nói: "Thϊếp sợ."

Nàng thực sự sợ hãi, không nói đến việc một tháng có học được mã cầu hay không, cho dù học được, trong trường hợp đó, một nữ lang như nàng ra sân cùng nhiều lang quân, làm sao hợp lệ, khi đó Thánh thượng nổi giận, người rơi đầu là nàng, hắn có việc gì đâu.

Hắn quả nhiên là một người ác độc xảo quyệt, nàng nịnh nọt lấy lòng như vậy, hắn lại nhẫn tâm đến tận đây, phàm là nàng có năng lực tự vệ, nhất định sẽ giữ khoảng cách rõ ràng với hắn.

Phù Diễm không biểu lộ cảm xúc: "Hóa ra lời nói vì cô mà học mã cầu của ngươi là lừa gạt."

Thôi Giảo càng cảm thấy tức giận, cũng không thể để cho hắn nhìn ra, nàng nắm chặt ống tay áo kia, hai giọt nước mắt lăn dài trên má trắng mịn, giọng nàng tha thiết: "Thϊếp nguyện vì điện hạ mà chết, chỉ mong điện hạ sau khi thϊếp chết vẫn nhớ đến thϊếp."

Phù Diễm mím chặt môi, từ sau khi cứu nàng ở giữa đường, hắn vẫn luôn hoài nghi nàng là gian tế, làm nũng hay những lời có vẻ si tình chỉ là thủ đoạn mê hoặc hắn, hắn đã tìm Trương Nguyên Nghĩa hỏi qua, Trương gia và Thôi gia trước đây quả thật từng có một mối quan hệ thông gia chưa kết hôn, Trương Đại Lang là mất vào hai tháng trước, Trương Nguyên Nghĩa sai người đi tới Thanh Hà, muốn Thôi thị gả nữ nhi, Thôi thị liền đưa đích thứ nữ của đại phòng Thôi Thất Nương đến Trường An, theo như lời Trương Nguyên Nghĩa nói, Thôi Thất Nương trên đường gặp phải thủy tặc, người đã chết, trùng hợp như vậy lại cùng nhi tử của hắn ta thành minh hôn.

Điều này phù hợp với lời Thôi Giảo nói, nàng cũng nói rằng mình được nhà họ Thôi nhận lại làm Thôi Thất Nương, thay thế đích nữ của đại phòng đến Trường An chịu chết.

Trương Nguyên Nghĩa còn đi nhận thi thể do hắn mang về bị thủy tặc gϊếŧ chết, bên trong đó có người nhà hắn, ít nhất Thôi Giảo không nói dối.

Hôm nay Thôi Giảo lén hắn gửi thư về nhà, trong thư chỉ là nội dung báo bình an cho huynh trưởng của nàng, hy vọng sau này có thể gặp lại huynh trưởng ở Trường An, chỉ là thư từ bình thường của huynh muội.

Nàng chỉ là một tiểu nương tử lạc vào Trường An, xem hắn là trời đất.

Phù Diễm nhìn hai giọt nước mắt rơi dọc theo cằm, chảy qua cổ, dấu vết trên cổ đã mờ đi nhiều, cổ nàng mảnh mai đến mức hắn chỉ cần một tay là có thể bóp nát.

"Sinh tử của ngươi do cô quyết định, nếu thua, cô sẽ gϊếŧ ngươi."

Thôi Giảo co rúm lại, tay buông lỏng ống tay áo của hắn.

Phù Diễm nhìn chăm chú vào ống tay áo bị nàng buông ra, bỗng dưng quay mặt đi, trong chốc lát, một bàn tay mềm mại rụt rè nắm lấy góc áo của hắn: "Thϊếp nhất định vì điện hạ thắng trận mã cầu."

Phù Diễm ngẩn ra, đột nhiên khôi phục lại vẻ lạnh lùng.

--

Thôi Giảo vừa ở trước mặt Phù Diễm buông lời hứ hẹn, cho nên cũng chỉ có thể kiên trì đi học, người dạy nàng chính là nữ quan của Ngũ phường sứ trong cung, tính tình rất tốt, cực kỳ kiên nhẫn, Thôi Giảo vốn không phải là người ngốc, dưới sự chỉ điểm của nàng ấy, chỉ cần vài ngày là nàng đã có thể cưỡi ngựa thoải mái chạy trong sân.