Chương 11

Thôi Giảo sau khi đi qua ngã rẽ ở hành lang, trở về phòng, suốt đêm viết một phong thư, lại cạy xuống một khối ngọc bích nhỏ từ trên một cây trâm Khổng Tước Song Phi hoàng hậu thưởng cho nàng.

Dù sao trên cây trâm kia có vàng có bạc, khối ngọc bích nhỏ như vậy không có cũng sẽ không bị người phát hiện ra.

Hôm sau Thôi Giảo tỉnh lại trong tiếng chuông sáng, nữ sử nói cho nàng biết, người bên Điển Thương thự tới, nói Điển Thương thừa muốn ra ngoài mua sắm, tuân theo phân phó của Thái tử điện hạ, thuận tiện dẫn nàng đi dạo phường thị.

Ra Đông cung không thể mặc nữ quan phục của chưởng thư, các nữ sử chọn một bộ váy gấm thêu hoa đào, trang điểm kiểu hoa đào, búi tóc kiểu Ốc Đóa Kế, rồi đội mũ che mặt, sau đó nàng mới ra ngoài.

Chợ sáng ở Trường An mở cửa trong tiếng trống đường phố lúc canh năm.

Thôi Giảo và Điển Thương Thừa tiến vào Tây thị, Tây thị phần lớn là nơi ở của người buôn bán nhỏ và một ít thương nhân người Hồ, nơi này cái gì cũng có, từ hương liệu, châu báu, ngọc ngà, đến rau quả, lương thực.

Thôi Giảo còn có thể nhìn thấy trà quán và tửu quán ở trong đó, Điển Thương Thừa sai người đi các nơi mua sắm đồ vật, Thôi Giảo nghe hắn ta bàn bạc mua bán cùng những tiểu thương kia, vừa vặn có một hải thương bán Trầm Hương từ Thanh Hà tới, làm xong đơn hàng làm ăn này sẽ chuẩn bị quay về Thanh Hà.

Thôi Giảo len lén nhớ kỹ diện mạo của hải thương kia, nói với Điển Thương Thừa rằng mình đi mệt mỏi, Điển Thương Thừa không dám để cho nàng mệt nhọc, liền mời nàng đến quán trà gần đó tạm nghỉ, mua một ít nước trà bánh ngọt mời Thôi Giảo hưởng dụng, hắn ta là người có việc trong người, không bằng Thôi Giảo đi ra ngoài chơi, quay đầu tiếp tục đi ra ngoài mua hàng.

Thôi Giảo đợi người đi, liền rời quán trà tìm đến thương gia kia, đưa cho hắn mảnh ngọc bích, nhờ hắn mang thư về Thanh Hà, thương gia đồng ý ngay.

Thôi Giảo như ý nguyện, quay lại quán trà.

Sau khi nàng đi, hải thương giao thư cho một gã Thiên Ngưu Vệ ẩn trong bóng tối, Thiên Ngưu Vệ kia mang thư trở về Đông cung giao cho Phù Diễm, Phù Diễm xem thư, đúng là phong thư nhà, Thôi Giảo không phải gian tế cố ý tiếp cận.

Thư lại được Kim Ngô Vệ đưa đến tay hải thương, hải thương hôm sau liền khởi hành trở về Thanh Hà.

Phần Thôi Giảo, khi nàng đi về phía quán trà, gần phố Chu Tước, đầu phố bỗng xuất hiện một nhóm quý tộc trẻ cưỡi ngựa chạy qua.

Thôi Giảo đứng trước cửa nhìn hồi lâu, Điển Thương Thừa thấy nàng dừng chân, cười nói: "Đó là Tả Phó Xạ, đại công tử Vương Nguyên Bật, hẳn là đi mã trường Khúc Giang.

Tả phó xạ Vương Dụ và Vương quý phi là huynh muội cùng mẫu, Vương gia là gia tộc sĩ tộc quyền thế, suốt trăm năm qua có nhiều nhân tài, hiện nay cũng là gia đình có vị thế trọng yếu.

"Gần đây trong thành Trường An có tổ chức sự kiện lớn gì sao?” Sao Thái tử lại bắt nàng học mã cầu, công tử nhà họ Vương cũng chạy đến sân mã cầu.

Điển Thương Thừa cười nói: "Điện hạ đại thắng trở về, một tháng sau thánh thượng sẽ hành lễ hiến tù binh ở Chiêu Lăng, theo sở thích của thánh thượng, tất nhiên sẽ tổ chức một trận mã cầu trong Đại Minh cung để bày tỏ niềm vui, các đại vương đều sẽ cạnh tranh, lang quân hạ thần như Vương Đại Lang chỉ có thể đi theo phía sau, nhưng điện hạ của chúng ta cực kỳ giỏi kỹ thuật này, trước kia chỉ cần điện hạ lên sân khấu, không ai có thể vượt qua. Năm ngoái Điện hạ không ở Trường An, mới để Tương Vương thắng một lần.”

Thôi Giảo nghe mà ngây ngẩn cả người, Thái tử hiện nay bị thương, chắc chắn không thể đánh mã cầu, nếu quả thật đúng như những gì Điển Thương Thừa nói, một tháng sau có trận mã cầu, Thái tử không thể lên sân khấu, vậy Thái tử buộc nàng học mã cầu.

Chẳng phải là muốn nàng thay hắn lên sân khấu sao!