Thôi Giảo ngay cả ngựa cũng không biết cưỡi, mã cầu lại càng không biết, nhưng nàng phải tỏ ra có chút hữu dụng: "Thϊếp biết đá cầu.”
Đá cầu thì nàng biết thật, trước kia ở nhà nàng còn thường xuyên chơi.
Phù Diễm nhấc mắt lên, ánh mắt buông xuống nhìn nàng, từ trên nhìn xuống, nữ lang hết sức mềm mại quyến rũ, hai con ngươi óng ánh, mũi cao môi anh đào, da thịt mềm mại trắng nõn như ẩn như hiện dưới váy lụa mỏng trên người nàng, tiểu nương tử muôn vàn diễm lệ, lại không biết chơi mã cầu.
Tổ tiên của Đại Lương là dùng võ để đoạt Thiên Hạ, từ khi thành lập triều tới nay, từ thiên tử tới phú hộ khá giả đều thích cưỡi ngựa bắn cung, đánh mã cầu càng là hoạt động kết bạn tụ hội thường chơi, mặc dù là cả đương kim hoàng đế tuy thân thể yếu đuối, cũng thích xem người đánh mã cầu.
Đại Lương khác hẳn triều đại trước, vẻ đẹp của nữ lang nơi đây coi trọng sự đầy đặn đằm thắm và dáng điệu uyển chuyển, các nữ lang không còn bị giam ở trong nhà, thường sẽ kết bạn xuất hành, mã cầu đá cầu cũng là hoạt động mà các nàng yêu thích, trong thành Trường An có không ít sân mã cầu được dựng lên dành riêng cho quý nữ cưỡi ngựa chơi đùa.
Thôi Giảo ngay cả ngựa cũng không biết cưỡi.
Thôi Giảo nhìn ra vẻ vui vẻ khinh bỉ từ trong ánh mắt của hắn, không biết đánh mã cầu là chuyện mất mặt gì sao? Nàng không khỏi nghi hoặc, ở Thanh Hà, nhất là ở Thôi thị, nàng mới vừa được nhận vào đại phòng đã có Phó Mỗ đến giáo dục, sĩ tộc cũ như Thôi thị, tiểu nương tử trong nhà đều cần phải được dạy nhã nhặn thủ lễ, đi ra ngoài, nữ tử Thôi thị cũng cực kỳ được người ta khen ngợi, trước kia a huynh nàng còn nói, được đại phòng nhận thì sẽ có danh tiếng đích nữ Thôi thị, về sau chuyện lập gia đình không cần phải lo, cho dù gả cho nhà giàu cũng rất dễ dàng.
Nàng cảm thấy mình không kém cái gì, chẳng lẽ bởi vì không biết đánh mã cầu mà nàng sẽ bị Thái tử coi thường? Thái tử không khỏi quá thiển cận rồi!
Thôi Giảo trong lòng không cam lòng, trên mặt lộ ra vài phần ủy khuất vô tội: "Thϊếp không đánh mã cầu, làm Điện hạ mất mặt rồi…”
Phù Diễm quay mặt lại, ngồi thẳng người, lạnh nhạt nói: "Đông cung có sân bóng, cô sẽ cho người dạy ngươi, trong một tháng phải học được mã cầu.”
Gấp như vậy, ước chừng là cần nàng làm chuyện gì đó.
Thôi Giảo suy nghĩ một chút, nếu nàng vô dụng, Phù Diễm cũng sẽ không thật sự giữ nàng ở bên người, chẳng lẽ chỉ dựa vào việc miệng nàng ngọt ngào liền có thể khiến hắn sinh lòng trìu mến sao? Phù Diễm thân là thái tử, đối với hắn, người đến a dua nịnh hót tất nhiên sẽ không ít, nàng muốn được Phù Diễm hoàn toàn che chở nàng ở dưới đôi cánh của hắn thì ít nhất phải có danh trạng.
“Vì Điện hạ, thϊếp nhất định sẽ học thật tốt.”
Nàng thấy khóe môi mỏng manh của Phù Diễm hơi nhếch lên, giống cười lại không giống cười.
Lấy hết can đảm, Thôi Giảo nói: "Thϊếp ở Trường An, a huynh ở Thanh Hà, hắn còn chưa biết thϊếp sống chết ra sao, thϊếp muốn gửi thư về…”
Phù Diễm nói: "Huynh trưởng ngươi còn không thể cứu sống ngươi, không cần để cho hắn biết sống chết của ngươi.”
Thế mà một bức thư cũng không cho nàng gửi! Nàng chỉ còn cách nghĩ kế khác.
Thôi Giảo mím môi, trong mắt rưng rưng: "Điện hạ nói cái gì, thϊếp đều nghe lời.”
Phù Diễm trầm mắt nhìn nàng, tình thái điềm đạm đáng yêu này có thể khiến trượng phu thương tiếc nhất, lời nói ngọt ngào không biết chân thành hay giả dối, nhưng lại lay động lòng người.
“Trừ việc gửi thư, cô cho phép ngươi chọn yêu cầu khác.”
"Thϊếp lần đầu tiên tới Trường An, muốn nhìn xem Trường An có phồn hoa náo nhiệt như trong truyền thuyết hay không." Thôi Giảo bày ra vẻ mặt khát khao.
Phù Diễm đáp một tiếng đồng ý, nàng liền nín khóc mỉm cười, cẩn thận buộc băng gạc cho hắn, sau đó lui ra ngoài.
--