Chương 4-3
Nhưng hắn cư xử với phần đông nữ sinh luôn là một thái độ bình thản, có lễ có nghĩa, không để cho đối phương có quá nhiều hi vọng , chỉ có một nữ sinh trong cảm nhận của hắn, nàng luôn có một địa vị không ai có thể sánh bằng.
Hắn đem nàng bảo hộ rất tốt, cẩn thận che chở cô, không bao giờ làm cho cô trở thành người bị mọi người công kích.
Buổi trưa cuối tuần,
Quan Triển Lạc trở lại phòng ngủ sau khi đã luyện xong violon, đang tọa lạc trên cái giường lớn màu lam của hắn là một tòa chăn nhỏ, một tiểu tinh linh không hề nghe lời nhưng vô cùng đáng yêu đang quấn chặt cái chăn của hắn.
Hắn nhẹ nhàng tới cửa, cầm lên bộ đàm, nhẹ phân phó nhà bếp chuẩn bị bánh ngọt cùng bình hồng trà đưa lên.
Lê Chi Chi nằm im trên cái giường lớn của Quan Triển Lạc, cô tuy có nghe thấy tiếng Quan Triển Lạc mở cửa đi vào cũng nghe thấy hắn dặn phòng bếp đưa tới trà buổi chiều, cô tuy không ngủ , nhưng thân thể đúng là rất mệt mõi, không hề muốn động đậy một chút nào.
Dù sao phòng của Quan Triển Lạc cũng giống như phòng của cô rồi, khi tám tuổi cô nhận thức hắn thì chỉ cần tan học hoặc có ngày nghỉ cô đều chạy tới “Tòa thành” này để “Chiếm lấy” vương tử.
Ba mẹ bộn bề công việc cùng quan hệ bạn bè, ca ca cô là Lê Cư Trạch cũng xuất ngoại làm du học sinh mất rồi, cô một người ở nhà quả thật là nhàm chán lắm.
Quan ca ca cũng giống cô, cũng ở nhà một mình như thế, nhưng Quan ca ca không giống cô ở cái tính lười nhác, trừ thời gian hắn đi học, sau giờ học hắn còn có một đống lớn chương trình học thêm.
So với Quan ca ca, cô thật là người vô cùng rảnh rỗi.
Cô năm nay mười hai tuổi, với cá tính mơ mơ mộng mộng, chỉ cần nàng được ăn được ngủ, có quan ca ca làm bạn thì nàng đã rất vui vẻ rồi.
Cô chính là có cuộc sống vô lo vô nghĩ như thế nên mới sinh ra những biến cố sau này.
Nằm quay lưng về phía Quan Triển Lạc, cô bỗng cảm giác giường bỗng trũng xuống, Quan Triển Lạc ngồi cạnh cô, bàn tay to ôn nhu xoa xoa đầu của cô.
“Chi Chi rời giường nhanh nào, hôm nay nhà bếp có chuẩn bị món mà em thích ăn đấy!”
Lê Chi Chi trở người lại, đôi mắt to tròn như biết cười bây giờ bỗng nhiên nhuốm đầy buồn phiền.
Quan Triển Lạc quan tâm hỏi: “Em cảm thấy không thoải mái à?”
Lê Chi Chi từ trước đến nay vẫn vui vẻ, lãng mạn và khờ dại như thế, dáng vẻ nằm trên giường mà mặt mày nhăn nhó thật đúng là hiếm thấy, lấy bánh ngọt ra hấp dẫn cô, cũng không khiến nàng vui lên được.
Lê Chi Chi vuốt cằm, đáp: “Làm phụ nữ phiền toái thật.” Cô thì thào.
“Làm sao thế?”
“Thường bà bà ở nhà nói đây là quá trình nào mà cô gái nào cũng phải trãi qua, bụng đau kinh khủng, thân thể không thoải mái tí nào, em thật không muốn làm con gái, đúng là vất vả quá đi!.”
Lê Chi Chi dẩu miệng đáp.
Quan Triển Lạc là nam nhân thông minh, hắn lập tức hiểu ngay ra ý của Lê Chi Chi, hắn nhẹ nhàng vuốt đôi má phấn của cô, im lặng trấn an.
Sau đó, hắn đứng dậy đi đến nơi gác bộ đàm, nhanh chóng phân phó nhà bếp đem hồng trà lạnh đổi thành canh đậu đỏ nóng, sau đó đem vài thanh chocolate Pháp cho cô. Lê Chi Chi nghe chocolate có thể ăn được, lập tức bò dậy ngay.
Quan Triển Lạc nhìn nàng cười: “Không đau nữa rồi?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đau khổ nhăn lên, hai tay cô ép vào bụng,đáp:
”Vẫn còn rất đau a…”
Hắn lại gần cô, khuôn mặt luôn luôn cười đùa của cô giờ đã biến mất, hắn cảm thấy thật đau lòng .
Khó trách người ta nói ai muốn lớn lên đều phải trả giá rất nhiều.
“Quan ca ca ơi, quản gia bà bà nói về sau mỗi tháng đều phải chảy máu một lần, vậy thì không phải từ nay về sau tháng nào em cũng không hề thoải sao?”
Quan Triển Lạc đối với trạng thái sinh lý của nữ tính vốn không hiểu biết nhiều lắm, nhưng ngay ngày mai hắn sẽ mua những quyển sách về phương diện này về ngâm cứu, hắn không đành lòng thấy Chi Chi của hắn mỗi tháng đều phải chịu đau một lần.
“Đương nhiên sẽ không rồi, anh đã nghe nhà anh nói qua rồi, chỉ cần đem thân thể điều dưỡng cho tốt, về sau sẽ không đau nữa, về phần điều dưỡng ra sao, em không cần lo lắng đâu, giao cho Quan ca ca hết đi. Okie, bây giờ thì xuống giường nào, đem canh đậu đỏ cùng với mấy thanh chocolate này ăn hết, đau đớn sẽ từ từ giảm bớt thôi!.”
“Okie, cám ơn Quan ca ca!”
Cô chỉ biết rằng, mặc kệ
là vấn đề khó khăn gì, chỉ cần giao cho Quan ca ca của mình là đều có thể được giải quyết. Quan ca ca ở trong cảm nhận của cô chính là nhân vật lợi hại siêu cấp vô địch toàn vũ trụ, ngay cả bọn nữ đồng học của cô mỗi khi tan học đều đem ảnh của hắn ra nhìn ngắm xuýt xoa kia mà!
Bất quá, Quan ca ca có nói với cô rồi, trong trường học, không nên đưa quan hệ của hai người bọn họ nói ra, ngay cả chuyện nàng có thể tự do ra vào nhà họ Quan, ngay cả đến cha mẹ của cô cũng không biết.
Quan ca ca dặn dò cô cái gì thì cô liền làm ngay cái đó, Quan ca ca kêu cô uống canh đậu đỏ, ăn chocolate, cô liền uống canh ăn chocolate. . . . . . Ha hả, bất quá chuyện ăn chocolate thì không cần Quan ca ca phân phó rồi, bởi vì cô cũng rất thích ăn.
Lúc này người hầu đã đưa tới trà chiều, Lê Chi Chi vui vẻ dùng, Quan Triển Lạc ngắm nhìn bộ dáng vui sướиɠ của cô trong lòng cũng không khỏi nhộn nhạo, hắn thấy cô tiểu công chúa khờ dại này rốt cục cũng trở thành một tiểu nữ nhân xinh xắn, xem đôi má phấn như ngọc trai kia kìa, có thể tưởng tượng được sau khi cô lớn khẳng định sẽ có một đống ruồi bọ bu quanh cô, đến lúc đó thì hắn . . . . . .
“Quan ca ca, anh suy nghĩ cái gì thế? Như thế nào không ăn đi?”
“Quan ca ca đang suy nghĩ như thế nào để đuổi đám ruồi bọ đi.”
“Hả?”
Lê Chi Chi đang ăn bánh ngọt ngon lành, nghe như thế khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi lộ vẻ hoang mang, dáo dác nhìn trước ngó sau, căn phòng của Quan ca ca đúng là rất sạch sẽ, hoàn toàn không hề có con ruồi muỗi nào a.
Quan Triển Lạc thấy Chi Chi đang nghi nghi hồ hồ, cười cười đáp:
“Anh không phải nói hiện tại,.....”
Cái vấn đề này để vài năm nữa rồi tính. Đến lúc đó, hắn sẽ đem Chi Chi ôm vào lòng, không cho bất cứ tên con trai nào tiếp cận cô,.....