CHƯƠNG 22 : LẦN ĐẦU TỚI CỬA

Cố Vân Đình khinh thường đem ánh mắt liếc nhìn cô một cái, cứ như vậy một ánh mắt đơn giản càng làm đả thương cô. Lan Lăng tâm trầm xuống chợt lạnh, bàn tay bị hắn nắm chặt cũng chợt lạnh.

Cố Vân Đình cũng không có chú ý tới biến hóa của Lan Lăng bởi vì hắn căn bản là không để bụng. Hắn nắm Lan Lăng đẩy cửa bước vào.

Lan Lăng cơ hồ là bị kéo vào, cô cảm thụ được Cố Vân Đình đối với cô là phát ra từ nội tâm chán ghét. Hắn tựa hồ không thèm quan tâm đến người phía sau này có đuổi kịp bước chân của hắn hay không,.

Có lẽ là chân hắn quá dài, cho nên đi thực nhanh, Lan Lăng là tự an ủi chính mình.

Trong phòng khách một đám người đang ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm đôi tuấn nam mỹ nữ đi vào như là đang xem xét một tác nghệ thuật kém một chút là cầm cái kính lúp tới cẩn thận nghiên cứu.

Cố Vân Đình dần dần thả chậm bước chân, gương mặt tuấn mỹ tức khắc hơi hơi mỉm cười, cùng vừa người vừa rồi quả thực như hai người khác nhau.

“Bà nội, con đưa người đến cho nội đây.”

Lan Lăng không nghĩ tới lần đầu tiên đến nhà trưởng bối sẽ như vậy, làm cô không khỏi bất ngờ, hơn nữa nhiều cặp mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cô, khó tránh khỏi sẽ có chút khẩn trương, huống chi người trong nhà cô chưa từng có quá nhiều người như vậy.

Chính giữa sô pha vị lão nhân hiền lành đó chính là cố lão thái thái, mấy ngày không thấy, khí sắc tựa hồ tốt lên rất nhiều, cả người so đều có tinh thần.

Cố lão thái thái vừa thấy Lan Lăng đến, miệng liền cười, thấy thế nào đều có cảm giác rằng cô gái này thật thuận mắt, hướng Lan Lăng vẫy vẫy tay: “Bé ngoan, mau tới nơi này với bà nội.”

Lan Lăng mỉm cười che giấu nội tâm đang khẩn trương, ngoan ngoãn đi đến cạnh cố lão thái thái.

“Bà nội.”

Cố lão thái thái nắm tay Lan Lăng đem Lan Lăng kéo đến bên cạnh: “Ai! Mau tới ngồi xuống, bà nội giới thiệu cho ngươi một chút, đây là cô cô Cố Tử đình, vị này chính là dượng Giang Hoài, đây là em họ Giang Đa Đóa của Cố Vân Đình,……”

Lan Lăng lễ phép theo thứ tự chào hỏi, một vòng xuống dưới, cô có chút cảm khái, Cố gia gien như thế nào liền nhiều người ưu tú như vậy! Nam soái, nữ mỹ, nhìn qua nhìn lại đều nho nhã lễ độ, giơ tay nhấc chân đều cao quý.

Bất quá, tựa hồ thiếu một người, Cố Vân Lê không phải cũng là người Cố gia sao? Như thế nào không thấy hắn đâu?

Cố Vân Đình đột nhiên duỗi cánh tay dai ra để trên vai Lan Lăng , Lan Lăng theo bản năng thân thể run lên quay đầu nhìn nhìn chỗ bả vai chỗ có chứa bàn tay thon dài như có một cổ đang ăn mòn mọi tế bào của cô.

Lần đầu tiên cô cảm nhận được độ ấm thuộc về Cố Vân Đình là nóng như vậy, thế cho nên má cô không tự giác nhiễm một màu đỏ ửng.

“Bà nội, Lan Lăng lần đầu tiên tới, ta mang cô ấy đi tham quan một chút.”

Cố lão thái thái thấy cháu trai đối với Lan Lăng như thế , trong lòng cảm thấy rất là an ủi, bà quá hiểu biết cháu trai mình, ngày thường ít nói, thật đúng là sợ hắn khó hiểu phong tình.

“Được , được, mau đi đi, một hồi ăn cơm sẽ kêu các ngươi.”

Cố Vân Đình gật gật đầu, ôm Lan Lăng lên lầu, Lan Lăng cảm giác được sau lưng có vô số đôi mắt nhìn chằm chằm vào chính mình. Cô nện bước chân nhanh hơn theo sát Cố Vân Đình, mau chóng trốn tránh những ánh mắt tò mò phía sau.

Giang Đa Đóa duỗi tay kéo cánh tay của cố lão thái thái, nghịch ngợm hỏi: “Bà ngoại, xem ra Vân Đình ca ca là cái cây vạn tuế rốt cuộc cũng muốn nở hoa rồi.”

Cố lão thái thái dùng tay chọc chọc trán Giang Đa Đóa : “Ngươi đứa nhỏ này, không biết lớn nhỏ……”

Giang Đa Đóa bất mãn bĩu môi : “Bà ngoại ngươi cũng quá bất công, luôn là che chở Vân Đình ca ca!”

Thẳng đến trên lầu thân ảnh hia người biến mất Cố Tử Đình lúc này mới đem tầm mắt thu hồi. Cô sáng sớm liền phái người điều tra qua Lan Lăng bất quá kết quả không được như mong muốn. Xem ở mẹ thân thể ốm yếu, cô cũng không tiện nói gì thêm, rốt cuộc mục đích của mọi người đều giống nhau, chính là hy vọng cố lão thái thái thân thể khoẻ mạnh.