CHƯƠNG 20 :

Bạch Tĩnh tiến đến bên tai Lan Lăng thấp giọng nói: “Mẹ đã cho ngươi hẹn trước bác sĩ, thứ sáu tuần sau mẹ liền mang ngươi đi làm trị thuật vá màиɠ ŧяiиɧ.”

Lan Lăng nghe vậy cơ hồ muốn từ trên sô pha nhảy dựng lên: “Cái gì?”

Đùa cái gì vậy? Lan Lăng tay phát điên nắm tóc cô cơ hồ muốn nổi điên, làm trị thuật?

“Mẹ! Quá muộn, con cảm thấy ngươi nên đi ngủ.”

Nói xong cô đẩy Bạch Tĩnh lên lầu, Bạch Tĩnh cũng không có từ bỏ, lải nhải khuyên bảo: “Lăng Nhi, mẹ là vì tốt cho con, việc này liên quan đến hạnh phúc cả đời ngươi……”

Lan Lăng bất đắc dĩ, cuối cùng nhịn không được bùng nổ nói: “Con còn là con gái! Cần cái gì giải phẫu!”

Căn phòng tức khắc an tĩnh, Bạch Tĩnh bình tĩnh nhìn Lan Lăng, hồi lâu mới mở miệng nói: “Đùa cái gì vậy? Lần trước con đi gặp bác sĩ phụ khoa không phải là ta cùng con đi?”

Lời nói của Bạch Tĩnh hoàn toàn làm Lan Lăng hết chỗ nói , cô kinh ngạc há to miệng, cái gì? Bác sĩ phụ khoa?

Lan Lăng tức khắc không thể bình tĩnh, cô cảm giác chính mình ị bát một chậu nước lạnh, đem cô đông lạnh lạnh thấu tim khiến bản thân không thể nhúc nhích đứng nguyên tại chỗ ước chừng một phút.

Cô quả thực không thể tin được mình này phó thân hình thế nhưng không chịu được như thế, cô chỉ cảm thấy cả người tê dại, ghét bỏ chính mình.

Buổi tối cô pha nước ấm, đem chính mình gột rửa triệt để. Nhưng vô luận thế nào cũng không thể gột sạch một mảnh khói mù trong lòng đi.

Hôm sau, Cố Vân Đình theo lời bà nội đến Lan đón Lan Lăng, Lan Lăng mặc một thân váy trắng đơn giản cũng không có trang điểm. vốn dĩ làn da Lan Lăng trắng nõn nên không cần đánh phấn nền chỉ đơn giản thoa nhẹ son môi liền khiến khuôn mặt sáng ngời thanh lệ thoát tục.

Thời tiết trong xanh, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, Cố Vân Đình một thân dựa nghiêng người dựa trên chiếc xe ô tô BMW mang vài phần tiêu sái, chỉ là trên gương mặt hắn có chứa vài phần lạnh lùng.

Hôm nay bà nội xuất viện, khăng khăng mời Lan Lăng đến làm khách. Từ khi thấy Lan Lăng, bà nội liền rất ưng ý cả người đều lên tinh thần, đại khái chính là người gặp việc vui tâm tình sảng khoái .

Lan Lăng một đường chạy ra, bởi vì mẹ còn vì chuyện giải phẫu đêm qua mà một hồi lải nhải, cha khuyên bảo thế nào cũng không được. Đối với chuyện này xem ra Bạch Tĩnh là thực kiên trì, Lan Lăng bất đắc dĩ đành phải chạy trối chết.

Cố Vân Đình nghe thấy tiếng bước chân, hắn xoay đầu nhìn về phía Lan Lăng.

Đầu thu hơi lạnh, váy trắng Lan Lăng mặc phất phới trong gió,môi đổ kiều diễm, thanh lệ thoát tục, thuần khiết tốt đẹp, liền như vậy trong nháy mắt làm Cố Vân Đình xuất thần .

Lan Lăng thở hổn hển đi đến bên cạnh Cố Vân Đình : “Đi thôi!”

Âm thanh thanh thúy của Lan Lăng đem duy tư của Cố Vân Đình kéo về, hắn tức giận chính mình như thế nào nhất thời vì sắc lạc thần, oán trách nói: “Cô chạy cái gì? Lại không phải cẩu cẩu đuổi cô !”

“Xác thật không có cẩu cẩu, nhưng lại là có lão hổ.”

Dứt lời! Lan Lăng mở cửa xe lập tức lên xe, Cố Vân Đình cũng theo lên khởi động động cơ xe mà đi.

Một đường trong xe cực kỳ an tĩnh, Lan Lăng chỉ cảm thấy khẩn trương, xấu hổ, cô đơn giản xoay qua khuôn mặt hướng ra ngoài cửa sổ trong tầm mắt hiện lên hai bên là tòa cao ốc người đi người lại trên đường cái không ngừng

“Tới Cố gia, chúng ta tận lực đóng vai một đôi tình lữ ân ái tsẽ khiến bà nội tacao hứng.”

Cố Vân Đình âm thanh không có giàu có từ tính đột nhiên truyền đến đánh vỡ an tĩnh bên trong xe, Lan Lăng đột nhiên không kịp phòng ngừa run rẩy một chút sau đó nhàn nhạt gật gật đầu.

Cố Vân Đình liếc liếc mắt một cái nhìn Lan Lăng, cô giống nhu con chim nhỏ tránh đanh lẫn tránh vào góc, không khỏi nhíu mi một chút , nghĩ thầm: “Ta có đáng sợ như vậy sao?”

Cố Vân Đình lạnh lùng mở miệng nói: “Cô…… Sợ ta?”

Lan Lăng kỳ thật cũng không phải sợ hắn, cô thật là Đỗ Xu Ngôn chưa sợ qua ai, cô chỉ là cảm thấy có chút khẩn trương, bởi vì trước mặt người mà cô yêu thầm, cùng hắn ngồi ở trên xe có thể không khẩn trương sao?

Cô nghĩ nghĩ định nói chuyện nhưng rồi lại không biết nói cái gì, tới gần rồi lại không dám tới gần, cô chỉ cảm thấy xấu hổ, xấu hổ, vẫn là xấu hổ……