CHƯƠNG 13 : KÝ ỨC RẢI RÁC

Mộ viên rất là thanh tĩnh, ngẫu nhiên có mấy chú chim bay qua, ríu rít tiếng kêu cắt qua khu mộ địa yên tĩnh.

Dọc theo đường nhỏ đi tới, Lan Lăng ngẩng đầu hết sức tìm kiếm, một thân ảnh quen thuộc xông vào tầm mắt cô, Lan Lăng nhìn chằm chằm hình bóng quen thuộc kia cẩn thận nhìn nhìn, không sai! Là bạn tốt Hoắc Bình của cô, lúc còn sống là nam bằng hữu tốt nhất với cô, trong tay hắn cũng đang cầm bố hoa giống trên tay cô, chẳng lẽ hắn là tới xem cô sao?

Lan Lăng vừa muốn tiến lên chào hỏi, nhưng là cô thực mau loại bỏ cái ý tưởng này, cô nghĩ nếu chạy tới nói cho hắn sự tình chân tướng, Hoắc Bình nhất định cho rằng cô là người điên.

Cô nghĩ nghĩ, dù sao hiện tại hình dạng này Hoắc Bình cũng không nhận ra được, cô đại loại có thể đi đến bên người hắn, xem hắn rốt cuộc là tới làm gì.

Chỉ thấy Hoắc Bình đi đến bia mộ kia, cúi người đem bó hoa đặt ở trước bia, Lan Lăng đến gần một chút, tùy tiện tìm cái nơi ngồi xuống, cô trộm liếc liếc mắt Hoắc Bình một cái.

Lan Lăng thấp giọng lầu bầu: “ Tên tiểu tử này vẫn còn lương tâm, còn biết đến xem mình.”

Hoắc Bình duỗi tay vuốt ve ảnh chụp trên bia mộ: “Xu ngôn, còn nhớ rõ không? Cô từng có hỏi qua tôi tình yêu mà không được thì nên lựa chọn thế nào, kỳ thật tôi cũng không biết, bởi vì giờ phút tôi cũng thực không vui vẻ.”

Lan Lăng không hài lòng liếʍ khóe miệng, lẩm bẩm nói: “Tiểu tử thúi, ta chết nếu ngươi vui vẻ, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho nhà ngươi!” Thanh âm rất thấp, chỉ có mình cô có thể nghe được.

Hoắc Bình ngồi xổm xuống dưới, ở mộ bia nhẹ nhàng rơi xuống một hôn: “Xu ngôn, hẹn gặp lại.”

Trước mắt một màn này làm cho Lan Lăng trợn mắt há hốc mồm, tên này sao lại như thế? Hắn đây là có ý tứ gì? Thế nhưng...... Thế nhưng lại cưỡng hôn mình, tuy rằng chỉ là bia mộ, nhưng cũng không được a, lúc trước cũng chưa từng thấy lá gan này của hắn.

Hoắc Bình xoay người rời đi, thời tiết dần dần xuất hiện khói mù những hạt mưa nhỏ lo ti dần dần rơi xuống, Lan Lăng lúc này mới đi vào ngôi mộ của chính mình, cô đem bó hoa trong tay đặt ở trước bia mộ, tuy rằng trời cao cho cô dung mạo mỹ lệ này, chính là cô vẫn là sẽ hoài niệm từ mình của trước kia.

“Đỗ Xu Ngôn, tạm biệt, từ hôm nay trở đi trên đời không còn Đỗ Xu Ngôn, ta sẽ lấy thân phận Lan Lăng sống thật tốt.”

Một trận sấm sét ầm ầm rơi xuống, trời mưa càng lúc càng nặng hạt, Lan Lăng vội vàng chạy ra khỏi mộ viên, nước mưa rất lớn, xối xuống người cô khiến tầm mắt trở nên mơ hồ .

“Cao ngất!”

Đỗ Tư Trạch cùng chiếc ô màu đen xuất hiện đối diện Lan Lăng, hắn biết Lan Lăng tới mộ địa, cho nên vừa tan tầm liền lập tức tới .

Bàn tay mềm mại của Lan Lăng xoa nước mưa trên mặt gương mặt góc cạnh của Đỗ Tư Trạch dần dần trở nên rõ ràng, cô vui vẻ chạy qua tới chui vào ô hắn.

“Ca ca, sao ngươi lại tới đây?”

Đỗ Tư Trạch nhíu chặt mi, cánh tay dài duỗi ra đem em gái bảo hộ ở trong ngực: “Em nha! Ra cửa không xem dự báo thời tiết sao?”

Đỗ Tư Trạch đã nếm thử qua một lần mất đi em gái, hắn càng trở lên quý trọng, cho nên hắn muốn tận dụng mọi thời gian để tới bồi cô.

Lan Lăng thấy ca ca có chút tức giận, cô cố ý làm ra một bộ đáng thật đáng thương, Đỗ Tư Trạch thấy dáng vẻ này của Lan Lăng, vài phần hỏa khí kia tức khắc tan thành mây khói: “Được rồi, mau lên xe đi.”

Lan Lăng chính là như vậy, hiểu thấu ca ca mình tư nhiên cũng liền gắt gao mà bắt nạt ca ca, cô lộ ra một vẻ đắc ý cười cười, đi theo ca ca lên xe.

Đỗ Tư Trạch lấy ra khăn lông đặt lên trên đầu Lan Lăng, chà lau tóc: “Như thế nào không có lái xe tới?”

Lan Lăng bẹp bỉu môi nói: “Lan gia không có xe!”

“Ngày mai ca ca mang đi chọn một chiếc.”

Lan Lăng nghe vậy lập tức cự tuyệt nói: “Thôi bỏ đi! Ca ca là không biết, hôm nay em chỉ là mua mấy bộ quần áo, Lan gia liền nghĩ em dùng thủ đoạn không chân mính mà mua tới.”

Đỗ Tư Trạch sắc mặt trầm xuống: “Có ý tứ gì?”

“Còn không phải từ trước thanh danh Lan Lăng không tốt, làm hại em cũng bị liên lụy, em này nếu là lại khai mang một chiếc xe trở về, Lan gia còn không nổi điên rồi sao.”

“Nếu như vậy, về sau muôn đi nơ nào ca ca đưa đi .”

Lan Lăng lại lần nữa cự tuyệt: “Đừng đừng đừng...... Em hiện tại chính người Lan gia có hôn ước, nếu là cùng ca đi như vậy, lại hết đường chối cãi.”

Lan Lăng nói xong đột nhiên cảm thấy đại não một mảnh hỗn loạn, một ít ký ức lại lần nữa xuất hiện, cô chỉ cảm thấy đầu đau quá.

Đỗ Tư Trạch thấy em gái biểu tình thống khổ, hắn lo lắng dò hỏi: “Cao Ngất, em làm sao vậy?”

Lan Lăng đem tay ôm đầu: “Ca, không biết sao lại thế này, gần nhất thường xuyên đau đầu, trong não còn sẽ xuất hiện một ít ký ức xa .”

Đỗ Tư Trạch lo lắng đem em gái ôm vào trong ngực: “Hít sâu, không cần sợ hãi, ca ca ở đây”

Lát sau, cơn đau đầu dần biến mất, cục đá trong lòng Đỗ Tư Trạch tlúc này mới rơi xuống đất.

“Ca nghĩ có một người, có thể giúp chúng ta giải đáp nỗi băn khoăn trên người của ngươi.”

Lan Lăng vẻ mặt nghi hoặc nhìn ca ca: “Ai a?”

“Bằng hữu của cha, Huyền Linh Tử, trên người của ngươi có khối khối ngọc chính là cha từ bà ta mang về, chúng ta có thể đi hỏi bà ấy.”